Nhan Vệ An   ở nhà, Nhan Đông Hà và Nhan Hồng An  Lan Trân   chuyện quan trọng với Nhan Hoan, vì  một  tránh  phòng, còn một   là   cửa hàng mua một ít đồ ăn.
Hai   đối diện , một hồi lâu   gì.
Trước đây, cho dù Nhan Hoan   nhiều, nhưng biểu cảm của cô luôn luôn là mỉm  trong nhẹ nhàng, điềm đạm. Đây là  đầu tiên Triệu Lan Trân  thấy vẻ mặt Nhan Hoan  vẻ lạnh lùng ẩn chứa nét sắc sảo.
"Mợ   chuyện của nhà họ Kiều... Hoan Hoan, cháu   thương ở  ?"
Triệu Lan Trân hỏi.
Nhan Hoan lắc đầu, : "Mấy  dân vùng núi còn  kịp hành động   quân trưởng Kiều khống chế  ạ."
Triệu Lan Trân  Nhan Hoan nhắc đến "quân trưởng Kiều", tất cả cảm xúc và nghi ngờ đè nén ban đầu  lập tức  kiềm chế .
Hơn nữa, bà   thích giọng điệu  chút oán giận,  thản nhiên, thậm chí là giọng điệu khẳng định của Nhan Hoan khi cô nhắc đến "quân trưởng Kiều".
Bà  nhíu mày, lạnh lùng : "Mợ  , năm đó Kiều Chấn Hưng phát hiện chuyện ám sát  cháu  bại lộ nên  tập hợp đám dân làng  để g.i.ế.c  diệt khẩu... Chuyện    là thật ?"
Bà  ngừng  một chút,  : " là thiện ác hữu báo, báo ứng quả  sai! Năm đó  cháu quả nhiên là  bọn chúng g.i.ế.c chết!"
Nhan Hoan chỉ lặng lặng  Triệu Lan Trân, cũng  hùa theo cảm xúc mãnh liệt của bà .
Mất một lúc  cô mới lên tiếng: "Không . Năm đó  cháu c.h.ế.t đúng là do nhát d.a.o bọn họ đâm, nhưng  cháu khi đó vì cảm thấy hổ thẹn,  sớm đánh mất sinh niệm,  cháu là vì cháu nên mới cầu xin bác gái đỡ đẻ  để  cháu  dùng thuốc giục sinh liều mạnh, vì  mới xuất huyết mà chết... Còn về phần Kiều Chấn Hưng, tội danh mưu sát quân trưởng Kiều, là do cháu đội lên cho ông , bởi vì năm đó ông  đ.â.m  cháu một nhát, thì cũng chính đám  của ông  dồn ép  cháu  núi , đến cuối cùng cháu cũng  để bọn họ trả giá thật đắt."
Triệu Lan Trân kinh ngạc  về phía Nhan Hoan.
Bà   bao giờ nghĩ rằng tội danh Kiều Chấn Hưng tụ tập đông  để mưu sát Kiều Chấn Dự   đúng sự thật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-282.html.]
Dù , Kiều Chấn Hưng chính là  cả ruột thịt của Kiều Chấn Dự.
Chuyện năm đó  trôi qua nhiều năm như , coi như là Kiều Chấn Hưng hại c.h.ế.t Lan Huyên, bà  cũng  tin Kiều Chấn Dự  đại nghĩa diệt  đến mức ... Phải  rằng với tội danh tụ tập  vùng núi ám sát thủ trưởng, sợ rằng Kiều Chấn Hưng  chết, cũng đủ để ông   mọt gông trong tù.
Nghe  vì chuyện  mà ông bà cụ họ Kiều đều tức giận đến nhập viện, thậm chí bà cụ Kiều suýt chút nữa đột quỵ, đến bây giờ còn cử động bất tiện...
Tất nhiên, họ xứng đáng hứng chịu tất cả.
Bà  mím môi.
Vừa  đến đây, cả hai  rơi  trầm mặc.
Đến khi Triệu Lan Trân  hỏi thêm vài điều, đột nhiên truyền đến tiếng gõ mạnh  cửa, còn  tiếng  của đứa bé.
Triệu Lan Trân cau mày, ngừng  câu chuyện,  sang Nhan Hoan, : "Để mợ  mở cửa, xem  chuyện gì."
Bà   xong liền   mở cửa.
Ngay khi  mở cửa, Nhan Đông Đình, còn  Lưu Kim Hoa đang ôm đứa bé và một đứa bé lớn hơn một chút, tất cả đều lao .
Lưu Kim Hoa  chạy  liền ông đứa nhỏ   mặt đất, gào  : "Chị dâu ơi chị dâu, chị cứu mạng em với."
Triệu Lan Trân cau mày.
Nhan Đông Hà ở trong phòng  thấy động tĩnh bên ngoài lớn như , ông  cũng mở cửa  .
Vân Mộng Hạ Vũ
Một nhà Nhan Đông Đình  thấy Nhan Đông Hà  , cả Nhan Đông Đình và Lưu Kim Hoa lập tức thê thảm đồng thanh gọi  trai, đứa nhỏ lớn hơn bên cạnh cũng lập tức nhào tới, ôm chân Nhan Đông Hà, nước mắt chảy giàn giụa gọi "Bác cả", Nhan Đông Hà  càng hoảng hốt, vươn tay túm lấy đứa nhỏ , nhưng đứa nhỏ đó  cố sống cố chết, vì  trong thời gian ngắn Nhan Đông Hà cũng  kéo  , ông  đành nhíu mày buông đứa bé .
Lưu Kim Hoa hướng về phía Nhan Đông Hà và Triệu Lan Trân,  lóc : "Anh cả, chị dâu,  chị mau cứu bọn em ... Hôm qua Đông Đình  xưởng dệt đình chỉ công việc, buổi tối     đánh cho gãy chân, đến đêm lê lết  đầy m.á.u về nhà, Hắc Tử  thấy ông nội   như , lập tức sợ hãi,  cả đêm, hôm nay  lên cơn sốt.  trong nhà sắp hết thức ăn,    thể nào sống qua mấy ngày nay, còn nhà cửa nữa, bên nhà xưởng  lúc đầu  thấy Đông Đình  quản đốc trong xưởng chỉ định, mà giờ Đông Đình  đình chỉ công tác, nhà cửa cũng  thu hồi, họ  bọn em sống trong căn phòng ở góc đại tạp viện ... Mà gia đình em tận bảy, tám ,   mà sống nổi cơ chứ..."