Lưu Kim Hoa lúc  mới phản ứng , buông đứa nhỏ  tay xuống, lập tức lao tới bên cạnh  đàn ông,  đó bà  bấu  Nhan Đông Hà   về phía Triệu Lan Trân , : "Anh cả, chị dâu cả, đây là con điên ở đây  , nó là  lấy mạng ,  cả..."
Nói xong  gọi Nhan Đông Đình, : "Ba Đại Vĩ,    chứ?"
Sau khi khiếp sợ, sắc mặt Nhan Đông Hà trông  khó coi.
Nhan Hoan  lạnh một tiếng.
Cô giễu cợt : "Không  ông    đánh cho gãy chân ? Vậy mà  mới giẫm lên một cái thôi mà   ông  nhảy cao lên  bao nhiêu , lúc nhào lên đánh  trông cũng  nhanh nhẹn, còn nữa, cũng    ông  thể leo lên  tận năm tầng lầu để  nhà họ Nhan  nhỉ... Cùng lắm thì ông cứ yên tâm, một phát đá  của  cũng đủ để ông về nhà  mấy ngày."
Nói xong, cô  đầu  đứa bé  Lưu Kim Hoa bế  tay,  là đứa trẻ "Bị bệnh hoảng sợ nặng"  "Phát sốt"  "Không khỏe", mà lúc   nhanh nhẹn cất chân chạy đến bên cạnh  trai, trốn  lưng  trai, thằng bé lanh lợi mở to hai mắt cảnh giác  Nhan Hoan...
Nhan Hoan  nhạo một tiếng,   về phía Nhan Đông Đình, : "Ông  năm đó là tại Kiều Chấn Hưng ép ông phân rõ ranh giới với nhà họ Triệu, bảo ông khai  chú hai Triệu Hòa Minh, cho ông dẫn   tịch thu nhà họ Triệu,    hỏi vài câu, ông   ý đồ  , thì ông   lợi gì? Loại chuyện tố cáo , nếu ông   , chỉ cần tìm đại một , xúi giục một chút là   , hà cớ gì  gọi một   tham lam  ngu xuẩn như ? Giữ  nhược điểm? Ông dẫn   tịch thu nhà họ Triệu, đối với ông   gì ...   hỏi thêm một chút, năm đó ông đến nhà họ Triệu, chỉ sợ là  trộm   nhiều thứ đúng chứ?  còn định nhờ công an đến bắt ông, nhưng  ngờ ông  tự mò tới tận cửa,  cảm thấy  cần đưa đến bệnh viện , cứ trực tiếp đưa ông đến cục công an thẩm vấn là  !"
"Ông đừng lo,   ông   chuyện năm đó ông  đều tại Kiều Chấn Hưng yêu cầu ông  ?  lúc Kiều Chấn Hưng cũng đang trong tù, ông  dịp   đối chất với ông !"
"Mày, mày là ai? Mày đang  nhảm cái gì  hả?"
Câu  của Nhan Hoan  cho Lưu Kim Hoa và Nhan Đông Đình một phen sợ tới mức hồn vía lên mây, ông  trừng mắt  Nhan Hoan, ăn  lộn xộn: "Cái gì mà trộm   nhiều thứ, gì mà để công an bắt tao chứ, năm đó nhiều   thăm dò nhà họ Triệu như , tại  mày   bắt từng  một về đây..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-284.html.]
Nói xong, Lưu Kim Hoa lập tức đỡ Nhan Đông Đình, cảnh giác  Nhan Hoan, vội vàng lui  cửa,  còn bận tâm  cầu xin lòng  với Nhan Đông Hà và Triệu Lan Trân!
Nhan Hoan , : " là ai ? Ông   ?  chính là con gái của Triệu Lan Huyên và quân trưởng Kiều, là cháu gái của Triệu Hòa Minh, đến giờ ngay cả Kiều Chấn Hưng cũng   đá  tù, chẳng lẽ bản lĩnh của ông còn lớn hơn Kiều Chấn Hưng ? Phạm tội mà  cần khai báo? Không  ông   Kiều Chấn Hưng xúi ông tố cáo  tới tận nhà nữa ? Vậy thì mau đến cục công an   hết !"
"Chúng   !"
Nhan Đông Đình hét lớn một tiếng: " đây chỉ mới ăn  bậy bạ thôi, lúc   là  tự bảo vệ  nên mới phân rõ ranh giới,  theo mấy  đó để  vẻ mà thôi, chứ    gì cả!"
Ông   xong, cũng  để ý đến chân còn đang đau nhức, chạy lao  ngoài cửa như chạy nạn, sợ  ma đuổi, Lưu Kim Hoa  thấy  đàn ông chạy, cũng lập tức co giò chạy theo... Hai con  ,  mà  bỏ hai đứa bé ở  nhà họ Nhan!
Nhan Hoan khẽ  một tiếng, : "Chân của   gãy đây ? Cháu thấy ông  chạy   định đấy?"
Sắc mặt Triệu Lan Trân tái nhợt.
Sắc mặt của Nhan Đông Hà trông hết sức khó coi.
Nhan Hoan liếc  hai đứa nhỏ còn đang ngẩn , giống như sợ hãi mà co rúm  một chỗ, cơ bản   ý định chạy theo ông bà của bọn chúng... Sợ rằng đến lúc bọn họ bàn bạc xong, nếu Triệu Lan Trân và Nhan Đông Hà  chịu tha thứ, nhưng đầu tiên vẫn giữ hai đứa nhỏ ở  đây, bọn họ quá hiểu Nhan Đông Hà sẽ mềm lòng với em trai...
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhan Hoan nở nụ  giễu cợt.