Sau khi xách thằng bé  về phía  vài bước,  đó  kéo một đứa nhỏ năm sáu tuổi khác cùng  kéo hai đứa nhỏ đó   ngoài cửa.
Hai đứa nhỏ đều thảm thiết kêu lên: "Bác ơi, bác ơi, cháu đói."
Nhan Đông Hà liếc mắt  bọn họ một cái   hé miệng, cuối cùng vẫn tuỳ tiện để ý hai đứa nhỏ ... Những lời    của Nhan Hoan giống như tát  mặt ông  nhưng khi ông   thấy tiếng kêu thảm thiết của hai đứa trẻ   bọn chúng thật sự đang đói, tuy rằng trong lòng   dễ chịu nhưng mặc kệ thế nào cũng  thể  tội trẻ con .  vợ của   như   nên cuối cùng ông  cũng  lên tiếng giữ bọn họ  nữa càng  dám xách đống đồ ăn  đưa cho bọn chúng.
Ông  cũng hiểu con trai của ,  qua thì   giống như là một   đáng tin cậy nhưng khi  việc  là  linh hoạt nhất.
Một tay Nhan Hồng An xách theo một đứa nhỏ còn một tay  kéo theo đứa lớn hơn, cứ thế   xách theo hai đứa nhỏ  kéo  ngoài cửa.
Hai đứa nhỏ    trong nhà dặn dò mãi.
Lưu Kim Hoa   với bọn họ trong nhà    còn thứ gì để ăn uống nữa, cả một nhà mấy miệng  sống trong nhà ở dột nát như , nhưng chỉ cần bọn họ  thể  nhà ông nội của  thì về  sẽ  ăn ngon mặc , sống trong một căn phòng lớn sáng sủa và  thể  một cuộc sống   khác như bây giờ...
Vậy nên khi Nhan Hồng An xách theo bọn chúng  như  thì đứa lớn  nắm chặt lấy khung cửa còn đứa nhỏ thì liên tục gào  : "Cháu   , cháu  ở  chỗ , ở đây  ăn ngon, ăn điểm tâm, ăn thịt còn  sống trong một căn phòng lớn nữa. Cháu  ăn, cháu  ăn, bác ơi cháu đói lắm cháu  ăn..."
Lúc  cuối cùng thì Triệu Lan Trân cũng  phản ứng, bà   đầu   đứa trẻ   nước mắt  đột nhiên lập tức chảy xuống.
Nhan Hồng An tức giận đến mức đầu bốc ,    tăng thêm sức lực kéo bọn chúng  xuống.
Anh  quá hiểu cái tính tiểu nhân của nhà Nhan Đông Đình,    bọn họ  để  hai đứa nhỏ ở đây thì chắc chắn sẽ  lập tức rời , cũng   bọn họ đang trốn ở chỗ tối nào đó  ngó nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-288.html.]
Anh   xuống lầu ném hai đứa nhỏ xuống mặt đất  quát to một tiếng: "Hiện tại  sẽ đưa hai   đến Cục công an,  lúc còn  thể  đến Cục công an báo án để  trong Cục công an đưa các  về nhà, cũng  lúc bắt ông nội của mấy ..."
Lời  lạnh như băng của    rơi xuống thì trong một góc   hai bóng  một  một  vụt chạy ,   vợ chồng Nhan Đông Đình thì còn  thể là ai?
Hai  đó bước tới mỗi tay kéo lấy một đứa nhỏ    vẻ mặt như đưa đám  với Nhan Đông Đình: "Ây da, Hồng An cháu đang  gì , chú là chú hai của cháu, là chú hai ruột đấy, dù  đánh gãy xương thì gân cốt vẫn dính lấy . Cuộc sống của chúng    như  mà cháu cũng  đau lòng một chút nào ,  mà cháu còn  đưa chúng   tới Cục công an nữa. Ây da nếu như chú  tù  cháu cũng trơ mắt  mấy đứa cháu trai của  đói c.h.ế.t ?"
Nhan Hồng An  về phía họ khẽ "phi" một tiếng,   căn bản cũng lười để ý đến bọn họ mà  lên lầu.
Ở một góc khác cũng  một chiếc xe việt dã đang đậu ở đó, bên trong đang hiện lên vẻ buồn bã. Một màn  đều rơi  trong mắt của Triệu Thành Tích và Nhan Hoan.
Khoé miệng Nhan Hoan khẽ hiện lên một tia  mỉa mai.
 nụ     chạm  đến đáy mắt.
Vào buổi sáng là Triệu Thành Tích đưa Nhan Hoan  đây nhưng  còn  một chút việc nên cũng    đến nhà họ Nhan ăn cơm. Vốn dĩ  khi tiễn Nhan Hoan xong thì  sẽ rời  nhưng   ngờ tới lúc đang  ở  lầu một lát định  thì   thấy cả nhà Nhan Đông Đinh đang hết sức lén lút  qua. Bọn họ ở  lầu bàn bạc một lát  chuẩn   lên lầu, ban đầu Nhan Đông Đinh   đường chân vẫn còn  bình thường nhưng tới lúc  lên lầu  biến thành  khập khiễng,   thấy thế mới cau mày ở .
Tiếp đó  bao lâu thì hai vợ chồng nhà   chật vật  xuống lầu.
Lúc  hai đứa nhỏ  cùng cũng   ở bên cạnh bọn họ nữa,  đó    thấy bọn họ núp  một chỗ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Chờ tới khi Nhan Hoan  xuống lầu Triệu Thành Tích  cảm nhận  tâm trạng của cô  . Anh nắm tay cô đang chuẩn  hỏi một chút xem  lầu  xảy  chuyện gì thì kết quả   thấy Nhan Hồng An kéo theo hai đứa nhóc tiểu quỷ đang kêu gào  xuống .