Chuẩn  đến cuối năm.
Thời tiết ngày càng lạnh.
Kỳ thi cuối kỳ cũng sắp diễn , hơn nữa công việc trong phòng nghiên cứu và việc thiết kế cuộc thi cũng sắp sửa   thành,  kỳ nghỉ Nhan Hoan thật sự  bận.
Buổi tối  khi cô  từ phòng nghiên cứu  mới phát hiện   bông tuyết bay lơ lửng  bầu trời.
Cô  đến Triệu Thành Tích đang   những tán cây. Tuy rằng công việc trong phòng nghiên cứu  nhiều những thật  ngày thường cô đều ở nhà thiết kế, cứ hai  một tuần thì cô mới  đến phòng nghiên cứu để thảo luận với cô Diêu, cho nên cô cũng  thường xuyên tới đây lắm. Tuy nhiên mỗi  tới đây thảo luận thì dù cho thời gian  muộn tới cỡ nào thì Triệu Thành Tích cũng vẫn ở  lầu chờ cô.
Cô chạy chậm đến bên cạnh .
Ban đầu  còn  bung dù nhưng chờ tới khi cô  đây  mới bung chiếc dù đen lớn lên.
Nhan Hoan duỗi tay phẩy những bông tuyết đang dừng  quần áo    dỗi: "Sao   ở trong xe chờ,  ở ngoài lạnh thế ."
Xe  cũng chỉ dừng ở ngay bên cạnh. ... Ban đầu chiếc xe  là chiếc xe mà nhóm trong đội công trình  báo hỏng nhưng   cảm thấy nó tương đối thiết thực nên   mua  với giá ưu đãi.
Anh nắm lấy tay cô : "Không lạnh."
Nhan Hoan nhấp môi bật .
Vốn dĩ  là một  khá khá nghiêm túc  ít  ít , ban đầu khi hai  mới ở bên  thì dù cho    thì  cũng sẽ    bất kỳ hành động  mật nào với cô ở bên ngoài, luôn luôn   bộ dạng  bài bản hẳn hoi.  mà hiện tại mỗi lúc lơ đãng  đều   những động tác  mật nhỏ  tinh tế.
Trong lòng Nhan Hoan  ngọt ngào, cô nhích  gần bên   : "Em lạnh, chúng   lên xe   ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-290.html.]
Anh kéo lấy tay cô  mở cửa xe  cho cô cùng   lên xe.
Cô Diêu   lầu năm phòng nghiên cứu, cửa sổ chính đang  mở .
Vân Mộng Hạ Vũ
Đàn chị học đại học năm cuối tên là Lương Đông Thuỷ đang  ở phía  cửa sổ  thấy hết một màn , cô  cắn môi  lên tiếng cũng   đang suy nghĩ điều gì.
Một đàn chị học năm ba khác  cùng phòng nghiên cứu tên là Khúc Nguyệt Hoa  thấy cô  vẫn đang   cửa sổ hồi lâu trong ngày mùa đông thế  nên cũng tò mò mà thăm dò   ngoài cửa sổ. Vừa lúc cô   thấy Triệu Thành Tích đang kéo tay Nhan Hoan  mở cửa xe cho cô đỡ cô lên, cô  trêu ghẹo : "Đàn chị,   chị  thấy hai vợ chồng đàn em ân ái nên hâm mộ đấy chứ? Đàn chị, qua nửa năm nữa là chị cũng  nghiệp , đến lúc đó chị  theo phía đơn vị quân đội của  rể. Anh rể  , em  thể   rằng    thương chị  bằng so với chồng của đàn em thương em   ... nhưng mà  thể thấy  rể thương chị cũng  kém so với chồng của đàn em ."
Người đàn ông của Lương Đông Thuỷ đang là bộ đội ở Nghiệp Thành phía Tây Bắc.
Tuy rằng Lương Đông Thuỷ  từng  nhưng   đều cảm thấy  khi cô   nghiệp chắc chắn sẽ trở về Nghiệp Thành.
Lương Đông Thuỷ thu hồi tầm mắt  xuống  mỉm  : "Chị đang suy nghĩ về cuộc thi thiết kế trang phục  ,   mười  đoạt giải cao nhất sẽ  mời  học tập tại các quốc gia khác, khả năng   một học kỳ. Đàn em với chồng cô  gắn bó keo sơn như    là  sẵn sàng   nước ngoài  ."
"Cơ hội  như  mà!"
Khúc Nguyệt Hoa mỉm   hỏi khoa trương : "Nếu tách  thì cũng chỉ tách  một thời gian thôi mà,  gì mà    ? Đàn chị,   chị cũng  tham gia cuộc thi đấy chứ? Chẳng lẽ chị cũng  từ bỏ thời gian giao lưu học tập ngắn ngủn  vì  rể ? Ây da, chị với  rể cũng  ân ái nhưng mà chị học tập ở bên , cả một học kỳ hai  cũng  gặp mặt   đều là chuyện  bình thường ?"
Lương Đông Thuỷ  lên tiếng.
Danh sách tham gia tuyển chọn của trường  hạn, phòng nghiên cứu của bọn họ cũng chỉ  cô  và Nhan Hoan.
Ban đầu cô  còn cực kỳ  niềm tin, nhưng mà hôm nay khi cô  và Nhan Hoan cùng  cầm bản thảo thiết kế thảo luận với cô Diêu, cô   thấy  bản thiết kế của Nhan Hoan thì đáy lòng  lập tức  bịt kín nỗi âm u.
Nhan Hoan mới chỉ là sinh viên năm nhất, bởi vì việc cô  và một sinh viên năm nhất khác cùng  tranh giành một suất tân sinh viên   phòng nghiên cứu của cô Diêu nên  trở nên  tiếng khắp trường học. Trong mấy tháng qua quả thật cô  thể hiện  kỹ năng chuyên môn vững chắc của  nhưng dù  cô cũng chỉ là sinh viên năm nhất, ngày thường thời gian ở  phòng nghiên cứu cũng cực kỳ ít cho nên cô  cũng  để ý đến cô cho lắm.