Anh đẩy cửa , lắm, một nhà đầy cho sợ tới mức tưởng nhầm nha.
Một nhà đầy đang ăn cơm, ăn uống linh đình, vô cùng nhộn nhịp, chẳng thế thì khiến cho rằng nhầm?
Anh lùi về một bước, ở bên trong thấy tiếng cửa phòng mở, đầu thấy đang , nhưng ngay tức khắc thiết chào hỏi , gọi "Hồng An","cháu hai".
Nhan Quế Phân lên, đến cửa mau chóng kéo nhà cùng ăn cơm, : "Cháu về đúng lúc lắm, chúng cũng mới ăn cơm, mau xuống ăn cùng ."
Bà nghiễm nhiên trở thành dáng vẻ nữ chủ nhân.
Nhan Hồng An lướt qua một bàn .
Thẩm Mỹ Nguyệt, Nhan Đông Đình, Lưu Kim Hoa, còn cả con lớn, con nhỏ, cháu trai lớn, cháu trai nhỏ của Nhan Đông Đình... thật là đầy đủ hết cả.
Anh đầu bố .
Ba thấy cái của , ánh mắt mất tự nhiên tránh , nhưng Nhan Hồng An thấy ông mặt mày dễ chịu, vẻ mặt hài lòng... Quả là khí sắc khá so với ở nhà.
Trong lòng Nhan Hồng An bỗng dưng khó chịu vô cùng.
Cũng khó chịu vì vì điều gì khác.
Anh mở miệng, : "Không ăn, đó ở chỗ cháu ăn . À, đúng bố, bảo con cho bố một tin, rằng tài sản nhà họ Triệu trả về, là do quân trưởng Kiều nhúng tay nên mới thể chứng thực nhanh như thế. năm đó nhà họ Kiều hại c.h.ế.t nhà họ Triệu, bà tuyệt đối sẽ nhận ân tình của ông , vì , tất cả tài sản bất động sản nhà họ Triệu, bà đều cần, tất cả sẽ giao cho em họ, để bồi thường dì năm đó c.h.ế.t oan ức và em họ chịu khổ cực nhiều năm, an ủi dì ở trời linh thiêng.
Một bàn đầy ồn ào, sôi nổi lời của Nhan Hồng An bất thình lình cho dừng .
Dường như ngay cả thời gian cũng cứng đờ mà ngưng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-296.html.]
Sau đó "chèm chẹp" một tiếng, âm thanh trong miệng truyền đến, cực kỳ rõ ràng.
Đó là tiếng ăn thịt kho tàu của Hắc Tử, cháu trai nhỏ của Nhan Đông Đình.
Nhan Đông Hà kinh ngạc Nhan Hồng An, tựa như phần hiểu rõ lời của .
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhan Đông Hà vẫn lên tiếng, Nhan Quế Phân kịp phản ứng .
Bà giống như bỏng miệng nhảy dựng lên, liền sang Nhan Hồng An kêu: "Chao ôi, những lời là thế nào? Dì nhà họ Kiều hại chết, cũng cháu hại chết, tài sản vốn dĩ là của nhà họ Triệu, là của cháu, của cháu , đưa nhà cửa tài sản cho nhà họ Kiều... Ôi."
Người đó chẳng ai khác, mà là đứa con gái một tay bà nuôi lớn, mười bảy năm gọi bà là ... Ôi, nghĩ đến thôi bà thấy lòng cháy sạch !
Ngay khi Nhan Quế Phân kêu la, Nhan Đông Đình : "Ấy chết, chị dâu đứa con gái đó mê hoặc ... là thể tin , chao ôi, cả, còn nhanh chóng đưa chị dâu về, cái , cái ... Ôi trời ạ, một ngôi nhà mặt phố... , trời ạ, Hồng An, cháu và Vệ An cũng đừng giả vờ , của cháu tinh thần rõ, mồm miệng hở một tý là như thế, các cháu thể còn cái gì cả, các cháu còn lập gia đình , kết hôn sinh con thì , chẳng lẽ sẽ giao hết thứ cho đứa con gái ... Làm thế nào bà để một con nhóc tiếp nhận ?"
Nhan Đông Đình xong cảm thấy của cải gần đến tay nhà sắp còn nữa, trông gấp gáp đến mức mồm miệng sủi bọt .
Ông quả thực càng càng nóng vội, xong câu cuối cùng liền vọt thẳng đến bên Nhan Hồng An, túm lấy , : "Hồng An, cháu ngàn vạn đừng hồ đồ, những thứ đó trong tương lai đều là của cháu và trai cháu, của cháu đứa con gái mê hoặc, đầu óc mơ hồ, cần là cần, chuyện thể , cháu mau đón cháu về, chúng lượt xem xem, nhưng đừng để bà lung tung nữa... Trời ạ, căn nhà mặt phố..."
Đầu óc mơ hồ... Đón về... Lần lượt xem xem...
Nhan Hồng An thấy m.á.u khắp đều sôi trào.
Anh đẩy mạnh Nhan Đông Đình , ba .
Nhan Đông Hà thôi, sắc mặt tràn đầy hổ hiện .
Biểu cảm xoắn xuýt và lúng túng.
Nhan Hồng An trong cơn giận dữ: "Mẹ của cháu đầu óc mơ hồ? Muốn đón về để cho các xem? Các là cái gì?"