Mẫn Tố Hoa nghĩ  lẽ là vì thế nên Kiều Chấn Dự mới  hề nhắc gì đến chuyện . Thân phận của bọn họ  cho bọn họ dù    chút gì đó cũng  tiện nhúng tay , thế nên chỉ  thể từ bỏ.
Ai ngờ bỗng nhiên Nhan Hoan  gọi đến.
Hàn Duyên An ngây ngẩn một lúc mới trả lời: "Em đợi một lát,   gọi chú Kiều."
Anh  đặt điện thoại xuống, chạy chậm lên lầu gọi Kiều Chấn Dự  điện thoại.
"Quân trưởng Kiều."
Nhan Hoan mỉm  : "Con và Thành Tích đến Bắc Kinh đón tết, nếu như  tết ba  thời gian rảnh thì  tiện cho tụi con đến thăm ?"
Kể từ   trở về từ thành phố Tây Châu đến giờ  gần ba tháng .
Ba tháng nay, Kiều Chấn Dự gửi cho Nhan Hoan  nhiều đồ đạc, mỗi  đều do ông  tự  chọn lựa và tự  mua,  đó  tự  đóng gói gửi cho cô,  bao giờ đưa  tay  khác. Mỗi   khi Nhan Hoan nhận  đồ đều sẽ gửi  cho ông  một tấm thiệp, bên   "Đã nhận  đồ, cảm ơn".
Những tấm thiệp  đều  ông  cất cẩn thận  trong hộp.
 nhận  điện thoại của cô thì vẫn là  đầu tiên.
"Tiện chứ, khi nào cũng tiện."
Ông  dừng một lúc   hỏi cô: "Hai đứa đang ở ? Trong nhà vẫn còn phòng, hai đứa  thể qua đây ở."
Tuy là ông  đoán bọn họ đến đây đón tết, hẳn là sẽ ở nhà họ Triệu.
"Ở trong khách sạn quốc doanh của thủ đô ạ."
Nhan Hoan mỉm  : "Không cần   phiền đến   , tụi con thích ở khách sạn, tự do tự tại."
Nói qua   mấy câu, cuối cùng hẹn là sẽ qua thăm  mùng hai tết. Quân trưởng Kiều  sẽ đến khách sạn đón bọn họ, Nhan Hoan lập tức  : "Không cần , để tụi con tự qua đó là  ,  thể là sẽ  dạo vài vòng  mới qua, ông cứ nghỉ ngơi thật  ."
Sau đó mới cúp máy.
Nhan Hoan cúp máy xong lập tức bổ nhào  trong lòng Triệu Thành Tích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-304.html.]
Cô : "May mà quân trưởng Kiều   là một  phiền phức, nếu    ba như thế sẽ phiền c.h.ế.t mất, nếu như giống với Nhan Đông Hà thì  càng thêm tệ."
Nói ông   nhưng thật  ông  là một  .
 nếu như bạn là   của ông  thì ông  còn  bằng   nửa.
Nói đến đây, ánh mắt của cô trở nên sáng lấp lánh, : "Dựa  tâm trạng của em lúc , em nhận  một  phụ  cứ quấn lấy con  sẽ  cho đứa bé cảm thấy phiền đến thế nào. Thế nên   chúng   con , em chắc chắn sẽ  quản lý nó, đợi đến khi nó lớn lên  thì   đến  cứ  đến đấy, chỉ cần   ở cạnh em là đủ ."
Triệu Thành Tích đưa tay nắm lấy cánh tay của cô, hỏi cô: "Muốn  con ?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhan Hoan khẽ nghiêng đầu qua một bên,  : "Có một đứa cũng ."
Hai   kết hôn  hai năm.
Tuy là lúc  cuộc sống của hai   ,  cũng tin tưởng cô, nhưng cũng bắt đầu   một đứa con, con của  và cô.
Như thế thì, trong lòng của  cũng  thể  định hơn một chút.
Đêm nay, hai  đương nhiên  dây dưa  dứt.
Chiều hôm  hai  mới đến nhà của ông Triệu ở bên .
Chị dâu cả Hứa Chiêu Ngọc  mở cửa, đón bọn họ  trong,  đó  đè đầu của Đông Đông đang lao đến   : "Mọi  đều đang chờ hai đứa đó. Nhất là Đông Đông, ngày nào cũng   đến thành phố Tây Châu để gặp hai đứa. Hai đứa  thể qua bên  đón năm mới đúng thật là quá  ."
Trong suốt một năm nay, thỉnh thoảng Nhan Hoan sẽ gửi cho ông Triệu ở bên  một ít quà, đều là những món đồ chơi nhỏ do chính tay cô . Tặng cho ông Triệu quần áo, tặng cho Hứa Chiêu Ngọc quần áo và túi xách, còn Đông Đông thì ngoại trừ quần áo   nào cũng  bất ngờ, như là ba lô nhỏ, đồ chơi bằng vải   thủ công, động vật nhỏ, vân vân. Thế nên  nào cũng tha thiết ngóng trông quà của thím hai gửi đến, còn  Hứa Chiêu Ngọc  thẳng là "  mặt mũi".
Nhan Hoan mỉm  khẽ nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Đông Đông, : "Tụi em chính là  qua đây đón tết với  ."
Vừa  chuyện  gọi ông Triệu,  đó Triệu Thành Tích  giới thiệu cả nhà chú hai cho Nhan Hoan.
Chú hai Triệu, thím hai Triệu và cả ba đứa con của bọn họ. Con cả, con thứ  lượt là Triệu Hải Lam và Triệu Hải Thanh, con gái nhỏ  biệt danh là Rong Biển...
Chú hai Triệu đóng quân  một hòn đảo nhỏ ở phía Nam, cả gia đình đều sống bên đó, nửa cuối năm  mới  chuyển về, thế nên từ  đến nay Nhan Hoan  từng gặp bọn họ  nào.
Có lẽ là do vẫn luôn sống  đảo nên cả gia đình chú hai Triệu đều  giản dị và cởi mở,  dễ sống chung.