Khi Nhan Hoan  sắp xong thì chuông cửa vang lên.
Cô còn đang nghĩ lúc  sẽ là ai đây...  dù  cũng đừng là Lương Đông Thủy.
Cô thật sự  kiên nhẫn để gặp cô , cũng  kiên nhẫn với   chuyện  hết   đến  khác cuối cùng  chịu nổi hậu quả   lóc xin tha thứ.
Mở cửa , là Mễ Nguyệt Hồng đang xách  nhiều thứ trong tay.
Cười tủm tỉm,  thấy Nhan Hoan mở cửa liền : "Chị ơi, em mệt quá, mau cho em ."
Nhan Hoan mở cửa để cô    thì  thấy  lưng cô  đeo một cái túi,  tay xách thêm hai túi to,   lượt lấy từng túi .
"Em đang  gì ?"
Nhan Hoan  : "Em đến nhà bọn chị để bán đồ đấy ?"
"Chị thật vô lương tâm."
Mễ Nguyệt Hồng trợn trắng mắt : "Chị, em sắp mệt c.h.ế.t  chị còn ở bên cạnh  nhạo em, những thứ , những thứ  đều là của chủ nhiệm Quy , sư phụ Chu , bác Nghiêm , họ thấy em về nên đặc biệt đem cho em nhờ em mang đến cho chị,  đầy đủ nấm khô, rau củ, trái cây, bánh ngọt.  chúng khiến em mệt quá, họ thật sự  xem em là con gái mà. À, đúng ."
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô  lấy  một túi từ trong từng túi đồ, để lên bàn và : "Đây, cái  là của ai , chủ quản Mai nhờ em đem cho chị."
Nhan Hoan kỳ lạ, tuy  là hợp tác nhưng Nhan Hoan  rõ ràng chủ quản Mai    thích .
Đương nhiên, Nhan Hoan cũng  thích chủ quản Mai  cho lắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-353.html.]
Mọi  chính là vì mục đích hợp tác của riêng  mà thôi.
Cô đưa tay mở túi vải  , là một túi quả hạch nhỏ và tròn  vỏ cứng.
Mễ Nguyệt Hồng : "Anh   quả  gọi là quả hồ đào, là đặc sản của quê họ,   cũng cho em một ít, dùng búa đập nát  ăn cơm bên trong, em ăn thử   thơm."
Nhan Hoa  xong cũng tò mò, để Mễ Nguyệt Hồng tự nhiên còn   đến tủ bếp tìm một cái búa nhỏ  gõ một cái, vỏ cứng bay tứ tung, phần nhân bên trong cũng lăn , Nhan Hoan nhặt một miếng lên ăn, thơm và giòn ăn  ngon.
Cô mỉm   Mễ Nguyệt Hồng rót nước    sô pha uống,  đó cô : "Ông    gì?"
"Chị, chị hiểu ông  thật đấy!"
Mễ Nguyệt Hồng gật đầu thán phục và  : "Còn   đợt túi xách   ? Giá niêm yết cao gấp hai ba  so với những chiếc túi xách thông thường do chúng  sản xuất, nhưng đưa  các công xã và cửa hàng vẫn bán hết  nhanh... Việc  cũng  còn cách nào  chị ạ, thực  đây cũng  chỉ là vì kiểu dáng túi xách của chúng  , chất lượng thủ công  mà còn bởi vì bây giờ chị là quán quân của cuộc thi quốc gia,   lên TV và báo chí, chị   chứ   nhiều cửa hàng bách hóa và hợp tác xã Cung – Tiêu đều dán poster quần áo chị thiết kế, cho nên túi xách của chị  đem tới thậm chí  nhiều túi còn  lên kệ    bên trong mua ,  bên ngoài đều  mua . Còn   hỏi những kiểu quần áo  của chị  bán  ,   tạm thời  bán đều  thất vọng..."
"Trời ơi, cho nên  nhiều công xã và cửa hàng bách hóa   đều gọi điện thoại cho nhà máy,  lấy thêm nhiều đơn hàng ? Còn  công xã và cửa hàng  đây  từng qua  cũng  đến lấy hàng, bây giờ   cải cách và mở cửa ? Có  nhiều  bán hàng rong họ cũng tìm chúng ,  lấy hàng từ nhà máy, chủ quản Mai thấy nhiều đơn đặt hàng như  đều hoa mắt, chị   chị  mấy tháng  mỗi tháng chỉ  vài trăm cái mỗi kiểu thôi ? Ông  còn xin em  với chị xem  thể sản xuất nhiều hơn một chút  ?"
Việc  vốn  trong dự đoán của Nhan Hoan.
Cô  hỏi Mễ Nguyệt Hồng: "Bên nhà máy thế nào, tình hình bây giờ  ?"
"Khí thế ngất trời luôn đấy."
Mễ Nguyệt Hồng  : "Tháng  chúng  xuất lô hàng đầu tiên, cuối tháng hơn chục công nhân nhận  mười tệ tiền thưởng, ai nấy đều  vui mừng, các công nhân khác trong nhà máy vẫn chỉ  công điểm cơ bản đều ghen tị đến đỏ mắt, nhưng tính tích cực cũng   điều chỉnh, tất cả đều đang siêng năng luyện tập kỹ thuật, mong chờ  thể điều chỉnh đến tổ chúng  sớm một chút. Em xem phần kiểm tra đánh giá cuối tháng , chắc  thể  thêm vài công nhân đạt yêu cầu."
Nhan Hoan gật đầu.
Bây giờ để nhà máy sản xuất  túi xách thì giá bán mỗi cái sẽ từ một đến năm tệ tùy theo kiểu dáng, những công nhân lành nghề một ngày  thể   năm sáu cái, mười lăm công nhân một tháng  thể sản xuất    hai ngàn cái.