Bởi vì yêu cầu chất lượng sản phẩm cao, hơn một tháng  sản lượng giai đoạn đầu chậm trễ nên lô hàng đầu tiên chỉ đưa  một ngàn hai trăm cái chia đến các công xã lớn và cửa hàng bách hóa thị trấn, nhưng tổng doanh thu cũng  là ba ngàn sáu trăm tệ, cô trực tiếp trích 15% tổng doanh thu, tháng đầu tiên trích phần trăm  năm trăm bốn mươi tệ.
Cô   bên phía chủ quản Mai   đau lòng vì trích thẳng  , nhưng mỗi  khi nhận  tiền hàng đều trực tiếp bảo kế toán chuyển tiền phần trăm cho cô.
Đây vẫn là tháng đầu tiên, chờ cho đến khi nhà máy hoạt động   thì cô sẽ trích phần trăm mỗi tháng nhiều hơn.
Còn bên phía nhà máy, tổng doanh thu tháng đó là ba ngàn sáu trăm tệ, tuy rằng chi phí vải nhập gì đó giai đoạn  cao, trừ  chi phí vải và các khoản  phí  , phí vận chuyển hàng hóa v... v... ,  trừ thêm tiền trích phần trăm cho cô, lợi nhuận cũng còn  hai ngàn tệ, lương công nhân trong nhà máy ban đầu thấp, chỉ là công điểm cơ bản của nông trường, quy   mười tệ một tháng, mười lăm  lương ban đầu chỉ  một trăm năm mươi tệ. Cho dù là Hồng Liên, Mễ Nguyệt Hồng, bởi vì  dạy công nhân kỹ thuật nên nhà máy trả lương cho họ cao hơn một chút, nhưng cũng chỉ hơn hai mươi tệ, thu nhập còn thấp hơn ở chỗ cô  .
Vân Mộng Hạ Vũ
Cho nên tháng đầu tiên nhận  tiền trích phần trăm, Nhan Hoan  cho Mễ Nguyệt Hồng và Trần Hồng Liên phong bì tiền thưởng một  năm mươi tệ, một  ba mươi tệ.
Ngay cả ông Mễ thợ may mới  nhà máy giúp đỡ, Nhan Hoan cũng thưởng ba mươi tệ.
Cô  với Mễ Nguyệt Hồng: "Vậy em xem qua tình hình sản xuất hàng tháng, nhờ ông nội em cùng giúp đánh giá sức sản xuất hàng tháng xem công nhân nào đạt yêu cầu thì chuyển  tổ, đến lúc tổ viên nhiều quá thì chia  hai tổ, nhưng lượng tiêu thụ túi xách và ví tiền kiểu dáng cố định ở các công xã lớn và cửa hàng bách hóa  hạn. Nên mỗi tháng em đem đơn đặt hàng của họ đến đây chúng  phân tích một chút, căn cứ  sức sản xuất để điều chỉnh hàng hóa sản xuất hàng tháng, còn bên  chị cũng nhận  một  ý kiến của các cửa hàng  nhập hàng, chị sẽ cho em thông tin, em sắp xếp cùng  nhé."
Cô tạm dừng , : "Trở về em đợi chủ quản Mai rảnh thì  ông  đến bên  chị  chuyện với ông  nhé, Hồng Liên và ông nội em cũng xem như là giúp nhà máy giám sát sản xuất và đào tạo công nhân, là  của nhà máy, đãi ngộ của họ vốn nên do bên nhà máy trả, còn em thực  chủ yếu là  việc  chị ở bên , nên   lương và đãi ngộ của em đều do bên chị trả, còn ông nội em và Hồng Liên, hàng tháng chị sẽ thưởng thêm cho họ."
Mễ Nguyệt Hồng  cong đôi mắt khi  thấy lời  của Nhan Hoan.
Trước đây khi cô   việc trong cửa hàng của Nhan Hoan, tiền lương và đãi ngộ đều cao,  đôi khi một tháng nhận  một trăm tệ cũng    thể, và bản  cô thỉnh thoảng cũng nhận may quần áo, tiền mỗi tháng  thể kiếm  là  tiền mà  bên ngoài nghĩ cũng  dám nghĩ, đây cũng là lý do mà ông nội cô mặc dù thường giận dữ vì cô chạy  chạy   việc  cho Nhan Hoan, nhưng vẫn im lặng đồng ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-354.html.]
Đó cũng là lý do khiến cho Chu Tiểu Lan giữa chừng rời khỏi cửa hàng của Nhan Hoan để đến chỗ ông Mễ thợ may   hối hận đến xanh ruột.
Về  Nhan Hoan đóng cửa hàng, cô  và Trần Hồng Liên đều đến xưởng may.
Đãi ngộ thì thấp, nếu    lưng còn  thể nhận việc riêng, và Nhan Hoan từng  với họ bảo họ đến nhà máy chỉ là tạm thời, đợi cô  bận xong và  định bên thành phố Tây Châu chắc chắn sẽ tìm  họ, thì ai  thể chịu đựng  ở cái nhà máy rách nát đó chứ?
Bây giờ thì  , cô   trở thành  của Nhan Hoan.
Cũng  chỉ là vấn đề đãi ngộ   , mà cô  luôn cảm thấy  theo Nhan Hoan thì tương lai tươi sáng,  cần  tiềm năng quá.
Hai  đang  chuyện thì Mễ Nguyệt Hồng  : "Chị, vẫn là chị giỏi, nhận  giải thưởng lớn như , mặc dù bây giờ bên ngoài   nhiều  bắt chước nhưng cho dù   giống  nữa, thì giá tiền cũng  lên ."
Đây chính là hiệu ứng thương hiệu.
Nhan Hoan  : "Cho nên các em nhất định  nắm chắc cửa ải chất lượng , vạn nhất  một lô hàng  đạt mà đập vỡ bảng hiệu thì chính là tự hủy hoại tương lai đấy."
Mễ Nguyệt Hồng gật đầu như gà mổ thóc.
Mễ Nguyệt Hồng   sợ Triệu Thành Tích nên buổi tối  ở  ăn cơm mà chuồn mất,  là cô   hẹn.
Nhan Hoan cũng  miễn cưỡng cô , chỉ lấy một ít bánh ngọt cho cô  mang theo  để cô  .