Hối hận chắc chắn là hối hận, nhưng thật  càng oán hận vì  hết   đến  khác gặp  Nhan Hoan.
Nếu   Nhan Hoan, cô    thể tưởng tượng  tình hình của  bây giờ.
Bây giờ   thế nào?
Làm  để hội nghị đừng hủy bỏ tư cách  nước ngoài giao lưu của cô ?
Đi cầu xin Nhan Hoan ư?
Không,  phụ nữ đó, bất kể cô   cầu xin cô thế nào, cô cũng sẽ  đổi ý.
Đến cầu xin cô, chẳng qua là tự rước lấy nhục mà thôi.
Đi tìm ông Doyle ư?
Không, thật  hợp tác với ông  mấy , cô  vẫn  thể      gì ư?
Ông  lợi dụng cô , cô  cũng lợi dụng ông  mà thôi.
Chỉ  điều cô  thất bại thảm hại, ông  vẫn  ở nơi đó, cô  thất bại, cũng chỉ  thể trở thành một kẻ  vứt bỏ, mà ông  xoay  là   thể nâng đỡ một Trần Đông Thủy, Mã Đông Thủy, giống như  đạt giải nhất của Đại học Nam Châu .
Cô  vô tri vô giác  bên ngoài một vòng, cuối cùng rốt cuộc  xuống ký túc xá ở tầng .
 khi xuống  tầng, cô   ngờ sẽ  thấy một bóng  cao lớn bất kể thế nào cũng  thể xuất hiện ở tầng .
Lý Quốc Tuấn, chồng của cô .
Lúc Tết Nguyên đán    đến, lúc cô  tham gia triển lãm cuộc thi thiết kế ở Bắc Kinh   cũng  đến.
Cô   đại học bốn năm, thời gian hai  ở bên   thể đếm   mười đầu ngón tay.
Bây giờ, đột nhiên   xuất hiện ở đây? Lý Quốc Tuấn  đợi ở tầng  ký túc xá của vợ  từ  lâu.
    lo lắng chút nào.
Chỉ  vui sướng và phấn khởi khi sắp gặp cô .
Chờ cô  cuối cùng cũng xuất hiện,  đó hiển nhiên là  thấy   thì ngơ ngác  một chỗ,   sải bước  tới,  đó  gặp cô  đôi mắt  đỏ hoe.
Anh  cho rằng cô  vì  thấy  nên hai mắt mới đỏ lên, càng hạnh phúc hơn, chìa tay kéo cô , gọi một tiếng "Đông Thủy".
"Anh,    đến đây?"
Lương Đông Thủy sững sờ, ngây  hỏi  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-357.html.]
" lúc gần đây  rảnh, nên  dùng các thời gian nghỉ  đó,     thể ở cùng em một tuần."
Anh  .
Tết Nguyên đán vốn  ngày nghỉ, nhưng   cho rằng cô  sẽ đến nơi quân đội đóng quân trong kỳ nghỉ đông, nên  cho đồng đội hết thời gian nghỉ, rốt cuộc cô     tham gia cuộc thi thiết kế thời trang,  đến Bắc Kinh, khi đó   cũng  buồn bực, nhưng đồng đội  về nhà thăm  , nên chỉ  thể chịu tha hương ở một .
"Đi thôi,  định đến nhà khách, chúng  đến nhà khách  chuyện."
Lần  gặp mặt  hồi năm ngoái cô  nghỉ hè.
Anh  thật sự quá nhớ cô .
Lương Đông Thủy   gì đó, nhưng căn bản bây giờ cô     về ký túc xá, mà cô  yếu đuối hiếm thấy,    từng là gỗ nổi để cô  dựa ,  thấy   lúc , cô  vẫn  an ủi một chút.
Cô  theo   đến nhà khách.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lý Quốc Tuấn     nhiều.
Lương Đông Thủy bây giờ nào  tâm trạng  gì?
Vì , dọc đường hai  cũng   gì cả.
Cho dù Lý Quốc Tuấn ngay từ đầu hết sức vui mừng, thấy hai mắt cô  đỏ lên như  dấu vết  ,   cho rằng cô  mừng rỡ khi thấy , nhưng  nhanh  nhận   điều  đúng.
Cô  bất thường,  bất thường.
Ngày  sẽ  lúc cô  mất hứng, nhưng tâm trạng    giống như bây giờ, rõ ràng, giống như  điều gì đó  lớn đả kích và kích thích.
Anh  từ từ bình tĩnh .
Bước  phòng, Lương Đông Thủy cúi đầu định giúp   thu dọn đồ đạc,    gọi cô , hỏi: "Đã xảy  chuyện gì?"
Lương Đông Thủy dừng tay .
Một lúc lâu mới thấp giọng : "Không  chuyện gì."
"Chắc chắn   chuyện gì đó."
Lý Quốc Tuấn : "Em  ,  cũng  thể hỏi thăm  khác , nhưng  hy vọng em  thể tự   cho  ."
Nước mắt Lương Đông Thủy tập tức chảy xuống.
Cô  nghĩ đến Nhan Hoan. Tại  nhan Hoan  thể kiêu ngạo như ?
Tại   thể  nhiều đãi ngộ đặc biệt như ?
Cùng tham gia triển lãm, quả thực    phía   nhiều điều rắc rối như , chỉ  cô  mang hai tác phẩm và bộ váy mùa hè đó của cô   tham gia triển lãm, thiết kế  lên  bộ váy mùa hè đó của cô   chút thua kém, thậm chí  thể  là tinh tế và thanh lịch hơn, hơn nữa vài món sườn xám tinh xảo  phụ trợ, chắc chắn càng  hơn nhưng hội nghị cố ý cho cô  đãi ngộ , một khi phát triển sẽ cho cô  vị trí trung tâm, cho cô  hai series triển lãm, lúc  mới mở  tình cảnh khó khăn cho cô .