Sau đó, tại triển lãm, cô  rõ ràng thấy    nhiều lãnh đạo   phận  địa vị cùng  nhà cố ý  lên bắt chuyện với cô ,   là dáng vẻ của trưởng bối.
Tất cả những điều ,  khó để cô   hoài nghi, là chồng cô  ở  lưng  gì đó.
Còn nữa cô  và nhà họ Kiều  đây thực sự  mâu thuẫn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bởi vì Nhan Hoan cho đến nay vẫn  từng công khai nhận cha ruột của chính .
Thân phận của cô trong trường học chỉ dừng  ở chỗ đứa trẻ mồ côi cha  nuôi ngược đãi.
Mà bối cảnh thực sự nhà họ Kiều, khoa Thiết kế Thời trang của họ ai mà  ?
Rốt cuộc, vì lời đồn chuyện ép  thôi học,  mà cuối cùng   giám đốc nhà máy dệt vải lớn nhất thành phố Tây Châu  đổi  .
Xem  ở chỗ Lương Đông Thủy khó tránh lấy thế ép  quá đáng, đuổi cùng g.i.ế.c tận.
Cô   nhanh chóng đến đường cùng.
Dù  cuối cùng còn  thể kém đến nỗi chạy   ?
Bởi  nước mắt cô  chảy xuống, túm lấy quần áo của chồng , kể  chuyện từ đầu đến đuôi một .
 lúc , lý do từ chối bên  chỉ cần  đổi một chút,  bộ sự thật cũng  đổi theo.
Mọi chuyện từ đầu đến cuối đều biến thành Nhan Hoan vì  cam tâm thiết kế của cô  tham khảo ý nghĩ thiết kế của cô, còn trả thù và chèn ép cô .
Cô  : "Quốc Tuấn, em   tranh giành với cô , em  thể  tranh giành với cô   bất cứ cái gì, cũng   so đo chuyện  , nhưng em  thể cả đời gánh  lưng tiếng tăm như ,   thể tìm  giúp em , giúp em  với hội nghị bên đó một tiếng, đừng hủy bỏ giải thưởng của em, bởi vì chuyện  sẽ ghi  hồ sơ của em, khiến cho em cả đời  ngẩng đầu lên ."
Lương Đông Thủy    tranh giành với Nhan Hoan.
Lý Quốc Tuấn  xong  bộ  chuyện nhưng  vô cùng tức giận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-358.html.]
Anh  cho rằng vợ  chắc chắn    như , cô  kiêu ngạo đến thế,  thể   chuyện đó.
Lại   sinh viên  chiếm cứ, ức h.i.ế.p  đến mức độ .
Thế  là ngạo mạn đến cỡ nào?
Vì thế, cứ cho là vợ     tranh giành, chỉ cần  với hội nghị bên đó  nên thiên vị Nhan Hoan coi như xong, nhưng    thể  điều tra. Anh  gọi một cuộc điện thoại đến Bắc Kinh.
Hôm , vợ    học,     một chuyến đến trường.
Vốn dĩ  tìm một vị lãnh đạo khoa, khi    đề nghị  đến tìm cô Diêu.
Cô Diêu     xong, khóe miệng giật giật, mỉa mai : "Cô   với  như  ? Nhan Hoan dựa  bối cảnh của chồng em  lấy thế áp bức  khác, giành lấy đặc quyền khắp nơi?"
Bà   xong cũng rũ mắt xuống, đè nén vẻ thất vọng  thể giấu, : "Nếu như đến bây giờ cô  vẫn  nhận thấy  sai, đến bây giờ vẫn còn cảm thấy Nhan Hoan thắng cô  là nhờ bối cảnh của chồng em , dựa  đặc quyền,   hết thuốc chữa !"
Bà  chậm rãi  xong  chuyện  : "Cô  vì   nước ngoài, gần như  quên mất nguyện vọng ban đầu của chính , cũng  lẽ, cho đến bây giờ chúng  cũng   nguyện vọng ban đầu của cô  là cái gì. Cô  thông đồng với một thương nhân nước ngoài, ăn cắp bản quyền bạn học của , cũng cô   triển lãm thiết kế sinh viên, lấy danh nghĩa của cô  bán cho thương hiệu nước ngoài, phủ lên thương hiệu nước ngoài, trắng trợn quảng bá  tạp chí nước ngoài. Chuyện ,  theo hướng nhỏ là cá nhân cô  ăn cắp thiết kế của  khác,  theo hướng lớn, doanh trưởng Lý,  là một  lính, nên hiểu chuyện  nghiêm trọng đến mức nào. Chúng , với tư cách thầy của cô , kể cả hội nghị, đều yêu mến tài năng của cô ,   là  chuyện trong đó lớn hơn, cũng cho cô  cơ hội hết   đến  khác, nhưng mỗi một , cô  đều dùng chính  tiếp tục cho  khác cơ hội giẫm  đất, nghiền nát  chút luyến tiếc."
Bà   khổ một cái, : "Có lẽ cũng là  của . Nếu ngay từ đầu cô  dùng ý nghĩ thiết kế của Nhan Hoan, còn cho  tác phẩm đến từng chi tiết cũng  phần tương tự thì  nên quyết liệt răn dạy cô , mà    vì cho các em  hai bài học mặc cho  chuyện tiến triển,  lẽ  chuyện  tới mức tồi tệ đến thế ."
Bà  cúi đầu xuống.
  lẽ cũng   gì  đổi.
Có lẽ cô  suôn sẻ lấy  một giải thưởng,  đó suôn sẻ lấy  một danh sách  nước ngoài.
Cô  sẽ trở về ?
Mọi chuyện đến nước , nếu cô Diêu   cô   gì thì đó   bà .
"Không."
Có thể tưởng tượng, Lý Quốc Tuấn  chịu đả kích lớn thế nào.