Triệu Thành Tích để Nhan Hoan tự tay xử lý chuyện .
Cô vẫn còn đang mang thai đó.
Nghĩ đến đây, sự căm tức của đối với những đó nhiều thêm một phần.
Nhan Hoan lập tức nhõng nhẽo : "Em chỉ là ý tưởng thế thôi, những chuyện đó đều nhờ giúp em đó. Em thể nào nhiều chuyện phức tạp như thế ."
Dứt lời rầm rầm rì rì cho ý tưởng.
Lúc Triệu Thành Tích mới gật đầu.
Nhan Hoan vốn gặp Triệu Lan Trân.
do Nhan Hồng An một lúc, cô sắp xếp tất cả tài liệu và văn kiện về tài sản cùng bất động sản của nhà họ Triệu, đó đến phòng in của trường để in thêm một tệp tài liệu. Hôm , nhờ Triệu Thành Tích lái xe đưa cô đến ký túc xá của Triệu Lan Lân để tìm Triệu Lan Lân.
Triệu Lan Lân vô cùng bất ngờ khi thấy bọn họ.
Cũng thể rõ là vui vui nữa. Ngẩn một lúc, đó lập tức né tránh ánh mắt vẫn luôn sáng rực như của Nhan Hoan, nghênh đón bọn họ trong ký túc xá của .
Bà yên lặng đến tủ chén lấy hai cái ly và một hộp , đó bóc một nhúm bỏ trong ly nước, đến ly thứ hai thì khựng tay một lát bỏ lá trả về hộp, đó pha một ly , một ly nước nóng. Ly đưa cho Triệu Thành Tích, ly nước nóng thì đẩy đến mặt Nhan Hoan, : "Cháu đang thai, thể uống , uống nước thường ."
Triệu Thành Tích để ý đến ly nước đó, còn Nhan Hoan thì khẽ gật đầu.
Nhan Hoan đưa tay cầm lấy ly nước uống một ngụm, đó : "Mợ, cháu mợ cũng gặp cháu. Yên tâm, chuyện , cháu sẽ đến tìm mợ nữa."
Da mặt của Triệu Lan Trân run lên.
Bà phủ nhận nhưng cách nào để phủ nhận.
Bà thật sự gặp cô.
Còn gặp cô hơn cả lúc nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-369.html.]
Lúc Quy Hồng Anh mới bế đến tay bà , bà thấy cô. Do trong cô chảy dòng m.á.u của nhà họ Kiều, chảy dòng m.á.u của kẻ thù bà . Đồng thời cũng cho rằng do cô nên Lan Huyên mới chết.
Thế nên khi đối mặt với cô tâm trạng của bà phức tạp.
Sau đó hai mươi năm trôi qua, cuối cùng chuyện trong quá khứ cũng trở nên phai nhạt. Cô trở về, mang theo mười bảy năm Nhan Quế Phân và nhà họ Trầm cay nghiệt, nhưng vẫn mỉm rực rỡ, tươi mát rung động. Lúc rộ lên chói mắt hệt như hoa lê đang nở rộ ánh nắng đầu tiên trận tuyết chiếu .
Trong lòng bà chỉ còn áy náy và yêu thương.
ai , cô dám vạch vết thương kết vảy hơn hai mươi năm .
Bày tất cả những thứ khó coi vì chảy m.á.u đầm đìa mặt .
Bà gặp cô nữa.
Là bởi vì thấy cô, thấy đôi mắt, cái mũi và miệng của cô giống hệt với Lan Huyên, bà nhớ đến Lan Huyên.
Nhớ đến lời mà cô , chính tay bà ép c.h.ế.t Lan Huyên.
Sau đó bà đưa cô tay Nhan Quế Phân, để mặc bọn họ khắc nghiệt cô mười bảy năm.
Bà thể nào bình tĩnh khi thấy cô nữa.
Dù cho mỗi ngày đều tràng hạt, cũng cách nào bình tĩnh .
khi cô với bà rằng sẽ bao giờ đến gặp bà nữa, bà thể nào kìm chế sự chua xót trong lòng.
Nhan Hoan quan tâm đến cảm xúc phức tạp của bà , chỉ : "Cháu lòng của mợ khó mà yên , thế nên bây giờ, cháu đến đây tìm mợ, là tìm mợ để cùng giải quyết chuyện . Có lẽ khi giải quyết xong chuyện , hẳn là chúng đều thể buông bỏ quá khứ, hoặc là, ít nhất thể cho trong lòng mợ cảm thấy dễ chịu hơn một chút."
Vân Mộng Hạ Vũ
Nói xong, cô lập tức lấy một tập văn kiện và tài liệu từ trong túi xách .
Sau đó rút một tệp ở giữa, : "Mợ xem , đây là ngôi nhà mà ban đầu mợ tên. Có thể bên phía chính phủ thông báo cho mợ , chờ đến khi hộ gia đình ở bên chuyển , mợ thể đến văn phòng chính phủ một nữa để giải quyết thủ tục của hợp đồng mua bán nhà. Dù chính thức trả cho mợ căn nhà nhưng mợ vẫn mãi chịu thủ tục, chắc là giải quyết thủ tục ly hôn với Nhan Đông Hà , đó mới xử lý đến chuyện tài sản và bất động sản của ông ngoại. Có điều, bây giờ chuyện đầu tiên nhờ mợ giúp là hãy tạm thời hòa thuận với Nhan Đông Hà, đó cùng chuyển đến sống ở căn nhà !"
Triệu Lan Trân ngớ , ngẩng đầu Nhan Hoan.