Nhan Hoan mở  xem, khẽ sờ    với Mễ Nguyệt Hồng: "Tay nghề của ông nội em thật ,  hổ là  thợ may già của nông trường chúng . Đã  thể lấy  danh hiệu nhà nghệ thuật già ."
Thật  Mễ Nguyệt Hồng cũng  ngạc nhiên, cô  cầm đôi giày nhỏ lên quan sát, : "Ôi, chị, ông nội của em cũng thật là thú vị mà. Lúc em  chuyện của chị cho ông   ông  còn trừng mắt và dựng râu lên với em, nhưng khi chuẩn  quà tặng thì   chút qua loa nào cả. Em  từng thấy ông  tặng cho ai đồ  thế  hết. Lúc     sinh con nên  tìm ông   quần áo, dù cho     đấy thì ông  cũng   đổi gì."
Nhan Hoan mỉm  : "Vậy em cũng nhanh chóng tìm một  chồng , chờ đến khi em  con  thì chắc chắn ông nội của em sẽ vui đến mức cái gì cũng  cho em hết."
Mễ Nguyệt Hồng trợn trắng mắt, : "Chị, em đang  chuyện nghiêm túc với chị mà,  chị  trêu chọc em."
Nhan Hoan  híp mắt,   gì nữa.
Sau đó những  ở Bắc Kinh cũng liên tục gửi qua đây  ít đồ đạc.
Có của nhà họ Triệu, cũng  của quân trưởng Kiều.
Con gái của bác cả nhà họ Kiều  gửi mấy cái vỏ sò xinh  qua đây, phía  còn  vẽ thêm mấy cái đầu của động vật. Mỗi cái vỏ sò đều bóng loáng,    đ.â.m  tay, hiển nhiên là   lựa chọn tỉ mỉ. Chưa  đến chuyện em bé  thích   thì Nhan Hoan  thích, còn cố ý đặt trong tủ âm tường nữa.
Mấy món đồ quân trưởng Kiều gửi đến cũng  thú vị.
Từng hộp, từng hộp đồ chơi bằng gỗ, các thể loại đồ chơi xếp gỗ, s.ú.n.g gỗ, pháo gỗ, thành lũy  bằng gỗ, lô cốt gỗ, máy bay gỗ và ca nô gỗ. Thậm chí còn  một chiếc tàu chiến   bằng vỏ đạn nữa. Cũng   là ông   kiếm  ở  trong  thời gian ngắn như thế nữa.
Có điều Nhan Hoan nhận  rằng tuy quân trưởng Kiều thường xuyên gửi đồ cho cô nhưng cũng  bao giờ giao  tay  khác, đều tự  chuẩn , tự  đóng gói và tự tay điền  phiếu gửi hàng cho cô.
Sau khi nhận  chuyện , Nhan Hoan cũng   đau lòng.
Dù thế nào  chăng nữa, chỉ mới  một tháng,  bộ căn phòng và cái tủ đồ dành cho em bé   nhét đầy,  còn cần Nhan Hoan  chuẩn  gì nữa chứ?
Có  nhiều quần áo, ngay cả mấy đứa bé cũng  thể mặc hết!
Dì Mai xem xong thì  than thở: "Bà cô nhỏ, cháu  thể mở thêm một cái cửa hàng bán đồ dùng dành cho trẻ em  đó!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-374.html.]
Nhan Hoan mỉm  : "Ý kiến  cũng  tệ, ôi cháu thấy chuyện  cũng  thú vị đó. Cháu   nhiều việc lắm. Dì Mai, cháu  dì , lúc  cháu còn  mở một tiệm bánh ngọt nữa, nhưng một  cháu  thể   nhiều việc như thế. Nếu Thành Tích , chắc chắn sẽ  tức giận cho xem."
Dì Mai: Bà cô nhỏ, dì chỉ đùa chút thôi mà!
Nhan Hoan gặp Triệu Lan Trân.
Triệu Lan Trân hai ngày ở trong nhà  chuỗi hạt, cuối cùng mang con trai lớn Nhan Vệ An cùng  văn phòng chính phủ  các thủ tục liên quan đến tài sản.
Sau đó để Nhan Vệ An gọi Nhan Đông Hà tới gặp bà .
Bà   với Nhan Đông Hà: "Ông   rõ trong lòng  hận Nhan Đông Đình và Nhan Quế Phân bao nhiêu, cuộc sống của  đều  bọn họ phá hỏng. Bởi vì bọn họ   mất  em trai và em gái của ,  mất  cháu gái duy nhất, cuối cùng quãng đời còn   mang áy náy với em gái ở nơi chín suối, thậm chí  dám nghĩ tới tương lai  đối mặt thế nào với cha   em, nhưng chúng   bạn nửa đời, những năm đó cũng là hơn nửa cuộc đời , phủ nhận tình cảm của chúng , giống như phủ nhận hơn nửa cuộc đời ."
"Cho nên,   thể chấp nhận để ông trở về, nhưng ông  đồng ý, cả đời , đừng để  gặp  Nhan Đông Đình và Nhan Quế Phân.  sắp chuyển về căn nhà   ở phố Đông, nếu ông  thể chấp nhận điều kiện của , thì chuyển về ở cùng  ."
Vốn dĩ những ngày  tâm Nhan Đông Hà  chán nản,  ngờ rằng đột nhiên   sự chuyển biến .
Ông  giật   do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.
Ông  cũng   là    sức phán đoán.
Ông  cũng  em trai  vô sỉ, em gái thì ngu xuẩn và tham lam.
Cũng  họ  tổn thương vợ .
    bây giờ?
Bọn họ là ruột thịt của ông , em trai em gái duy nhất của ông ,  khi c.h.ế.t bố   yên lòng cầm tay ông  ông  chăm sóc em trai, em gái thật .
Ông   thấy bọn họ thê thảm như  thì nghĩ đến bọn họ khi còn nhỏ  từng đáng yêu cỡ nào, chỉ  thể mềm lòng.
Vân Mộng Hạ Vũ