Họ    phụ nữ  cầm đơn xác định thương tật đến, chi tiết nhỏ của vết thương  cũng  giống với việc chỉ đơn giản là lăn từ  bậc thang lăn xuống như thế. Hai mặt của Vương Bình Bình và Lục Hòa Cầm  .
Cô Diêu quát: "Còn  mau !"
Lục Hòa Cầm há miệng nhưng Vương Bình Bình    cô  : "Lúc đó,  lầu một của cửa hàng   ai khác ở cả, chỉ   Nhan Hoan thôi, tên  tiến  cửa hàng  vô lễ với Nhan Hoan, còn uy h.i.ế.p Nhan Hoan rằng sẽ đập cửa hàng , vì  Nhan Hoan tức giận mới đá cho   một cú  khỏi cửa hàng, sức lực của Nhan Hoan vốn   lớn do khi sinh  .      đang tự vệ thôi!"
Chủ nhiệm khoa với các giáo viên:
Vân Mộng Hạ Vũ
Sắc mặt của họ  phức tạp, nhưng vẫn thở phào nhẹ nhõm, chỉ  Nhan Hoan thì chuyện  sẽ đơn giản hơn  nhiều.
Cô Diêu : "Hiện giờ, Nhan Hoan đang ở ?"
"Cậu  đang ở nhà dưỡng thai đó."
Vương Bình Bình : "Xảy  chuyện như thế, dù  cũng sẽ  sợ hãi một trận, đặc biệt là bây giờ  yêu của     ở nhà, những ngày qua   đến phía Nam mất mấy ngày nữa mới về, bọn em cũng    lo lắng cho   bao nhiêu."
Cô Diêu thở dài, : "Được ,  các em trở về ,  tiên cứ đến thăm Nhan Hoan ,   việc  cho trò  , cô sẽ dành chút thời gian để  đến nhà của trò  thăm trò  một chút."
Đợi Lục Hòa Cầm với Vương Bình Bình   , chủ nhiệm khoa với mấy giáo viên mới dò xét vẻ bề ngoài của họ một lúc.
Chủ nhiệm khoa : "Chuyện , đầu tiên  vẫn nên gửi nhân viên an ninh của trường học  đến xem  tên La Lực Quân  ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-381.html.]
Nói xong, ông    yên lòng,  tiếp: "Một lát nữa,  với   sẽ  xem tình hình  ."
Thầy giáo già   theo tới đây từ đầu đến cuối vẫn im lặng, giờ  "hừ" một tiếng, : "Kiến thức dùng quét rác hết  , thật sự trí thức dùng quét rác mà! Học sinh khỏe mạnh, sách thì   , còn  tâm tư mơ mộng  bán hàng rong để kiếm tiền, bây giờ còn dính líu với bọn du côn chung một chỗ, thật sự một chút phong cách của   sách cũng  !"
Cô Diêu giận đến tím mặt, bà   đầu  thẳng  mặt thầy giáo già : "Cả ngày cầm kính phóng đại soi soi xem mấy sách cổ là nhã nhặn đó ? Bọn  học là thời trang, Nhan Hoan cũng  nghiên cứu về thời trang  xưa, ông  ăn mặc áo dài khoác dài khoác bên ngoài giả vờ   nho nhã gì đó là chuyện của ông, nhưng đừng   vẻ  đây nghĩ rằng   sách nên cái  cái , lão già cổ hủ mất răng cửa!"
Nói xong, bà   vung cánh tay rời  ngay.
Lúc thầy giáo già - "Lão già"  mắng là cổ hủ mất răng cửa:
Một lúc lâu , ông  mới nhảy dựng lên, chỉ tay lên   một tiếng "ầm" từ cửa lớn của phòng họp truyền đến, ông  tức giận ", , ". nửa ngày "" và "" nhưng vẫn    câu đầy đủ,  đó ông    đầu trợn mắt há mồm tức giận  với chủ nhiệm khoa: "Cậu xem ,  xem đấy, cô   cái gì đấy? Chẳng trách,  thể quen  một học sinh như , thật đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã!"
Chủ nhiệm khoa đang lúng túng  lên tiếng giảng hòa, nhưng hình như thầy giáo già  cũng  cần ông  giảng hòa, nên vẫy tay áo, bật  rời .
Chỉ còn  một  chủ nhiệm khoa với chủ nhiệm lớp - giáo viên Trịnh đưa mắt  .
Giáo viên Trịnh khụ một tiếng, : "Anh  bệnh viện   tên La Lực Quân  thế nào,  thấy chuyện  ồn ào lớn như thế sợ sẽ   kết cục   ,  yêu của Nhan Hoan    ở nhà,  vẫn nên về gọi điện cho quân trưởng Kiều một chút , bây giờ đầu tiên  tìm khoa bảo vệ ,  thấy  vì đến bệnh viện , thì  sẽ  tìm  khác để điều tra rõ một ít tình hình bên cửa hàng Nhan Hoan ,  khi   chuyện điện thoại xong với quân trưởng Kiến  sẽ  với  đến đó. Xế chiều,  sẽ  đến bệnh viện nữa, dù  bây giờ Nhan Hoan cũng đang  thai, trò  chắc là đang  hoảng sợ, buổi chiều   sẽ  thăm Nhan Hoan, miễn cho trò   dọa sợ."
Tuy  cái gì  sợ hãi thì cũng  nên xuất hiện.
Bên ,   quân trưởng Kiều rời thành phố Tây Châu  gặp giáo viên Trịnh , và trao đổi  điện thoại cho ông ,     với ông  rằng  chuyện gì xảy ,   phiền ông  gọi cho  ngay.
Việc  cũng  ầm lên đụng đến cục công an , sợ sẽ  phiền đến Nhan Hoan, dù  thì ông  cũng  gọi điện thoại cho quân trưởng Kiều ở bên .