Xưởng trưởng La đẩy vợ   vội cởi giày  ,  đó  đến  bàn để đồ trong tay xuống bàn, : "Nghe  bạn học Nhan Hoan  mang thai, đây là một ít thuốc bổ và dược liệu dùng để bồi bổ cơ thể, ngày đó  khiến cho bạn học Nhan Hoan hoảng sợ, những thứ  là để bồi bổ cho bạn học Nhan Hoan đấy."
Nhan Hoan chẳng ừ hử gì cả.
Cô : "Các  đến để xin ? Không  hôm qua còn đến trường chúng   loạn, yêu cầu nhà trường phạt  thật nghiêm để đòi  công bằng cho đứa con trai  đánh đập dã man của các  ?"
"Đó đều là do vợ  thấy đồ khốn nhà   đánh  trong bệnh viên  dậy  nên sốt ruột, cũng  hỏi rõ và cũng  bàn bạc với   chạy đến trường càn quấy,"
Xưởng trưởng La vội ,"Vì chuyện      bà  , bạn học Nhan Hoan  việc  đều là  của đồ khốn nhà , nó luôn là thứ   gì nhưng  thực tế nó cũng chỉ  khoác loác vài câu mà thôi, căn bản là thứ trông ấn tượng nhưng  vô dụng nếu  cũng sẽ   bạn học Nhan Hoa đá  khỏi cửa, nếu   cô đá còn  đủ hả giận thì    sẽ bảo đồ khốn nhà  đến mặc cô đánh mắng, đánh c.h.ế.t cũng là nó đáng đời, vẫn mong bạn học Nhan Hoan cho qua chuyện ."
"Anh   dám  gì?"
Nhan Hoan lạnh lùng nở nụ , cô : "Anh  dám  gì  , quá khứ  từng  những gì, những việc  đương nhiên  cảnh sát điều tra. Vốn    để các  , càng   hứng thú  chuyện với các  nhưng   các  đến xin  thì cũng  chút tò mò, đây là ba  như thế nào cho nên mới để các   nhà."
"Bây giờ   hiểu , hóa  là  ba  như thế  đây, nếu     thể nuôi dưỡng   một đứa con trai  ngu ngốc   xa   ăn hại như thế chứ!"
Nụ   mặt xưởng trưởng La và Lưu Đông Tú thật  dễ gì nặn   chợt đông cứng .
Vốn Lưu Đông Tú  bằng lòng đến đây, lúc    lời Nhan Hoan  như  thì cơn tức giận bốc lên "Bừng bừng".
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-391.html.]
Nhan Hoan     cho họ cơ hội  chuyện.
Cô lạnh lùng : "Con trai  ỷ  quyền thế của  để đàn áp   khắp nơi, xảy  chuyện thì  trách mắng và dạy dỗ con trai , chịu thiệt thì chạy đến trường đối phương ăn vạ yêu cầu xử lý đối phương, con trai  cục cảnh sát đưa   mặt dày đến nhà  tặng quà  xin , nhưng xin  còn bao che cho con trai của .
Nói cái gì "Chỉ là khoác lác đôi câu, nếu  nó thật sự dám  cái gì thì chắc chắn là  thể",   cho các        dám  gì mà là  khi        đá  khỏi cửa!"
Vân Mộng Hạ Vũ
"Nếu    khả năng đá    khỏi cửa, thì   cửa hàng của      đập phá  ? E rằng những chuyện  xa mà    thường ngày cũng   là ít,   đều  các  dùng cách thức cả mềm lẫn cứng  để ỉm  ? Nếu   báo cảnh sát, nếu các giáo viên và lãnh đạo trong trường   hiểu tình hình, hoặc là  chút quan hệ gì đó với các  thì   rõ ràng là con trai các  đến cửa  uy h.i.ế.p  đe dọa, nhưng cuối cùng   xử lý  trừng phạt vẫn là   ? Xem  chuyện  bình thường các  cũng   ít  nhỉ?"
Xưởng trưởng La và Lưu Đông Tú đỏ bừng mặt.
Xưởng trưởng La nghiến răng, Lưu Đông Tú  bùng nổ cơn giận, bà  nhảy dựng lên mắng: "Họ Nhan , cô đừng  h.i.ế.p  quá đáng!"
"Hiếp  quá đáng?"
Nhan Hoan thấy bà  nhảy dựng lên, ngược  bật  và : " h.i.ế.p  quá đáng đấy, thì  ?"
Cô cầm đồ họ để  bàn lên,  đến cửa ném hết  ngoài,  đó  ở cửa  họ lạnh lùng nở nụ  : "Muốn bảo  cho qua? Không thể."
"Cái gọi là xin  khi các  đến đây    hề  ý ăn năn, chẳng qua là thấy con trai  bắt đến cục cảnh sát   cách nào khác nên  ép mà thôi. Những  ích kỷ và tự cho  là đúng như các , và thứ lợi dụng địa vị để bắt nạt  khác như con trai các , nếu cho qua như thế  về    sẽ   bao nhiêu     bắt nạt, và   sẽ  bao nhiêu  là nạn nhân. Nếu theo ý kiến của  thì nên để    tù mới đúng!"
"Và những  như các   mà còn là cán bộ quản lý nhà máy mấy ngàn nhân viên như xưởng cơ khí, chắc hẳn những năm  các nhân viên   các  ức h.i.ế.p bóc lột  ít nhỉ?  cảm thấy  chỉ  thể cho qua chuyện , mà cán bộ lãnh đạo quản lý như các  cũng nên điều tra cho thật kỹ, xem xem những năm qua   bao nhiêu chuyện để trục lợi và lợi dụng địa vị để bắt nạt  khác!"