Nhan Hoan  đến nhà chính xem, chắc chắn  thể giống như  đến cửa hàng  đồ vật cất giấu gì đó, chạy đến chạy ,  đông ngó tây, sờ cái  gõ cái  .
Chắc là cũng  tìm  cái gì.
Bởi vì nếu     giấu. Mười mấy năm nay, trải qua bao nhiêu hộ gia đình và   lòng  tìm xem các nhà đại tư sản  cất giấu của cải gì  ,  thể tìm  dễ dàng như  thì    tìm thấy từ lâu .
Cô lấy  bộ di vật của  , cẩn thận xem một lượt.
Một chiếc hộp là chiếc hộp mà hồi  Lục Gia Nguyên  đưa cho cô ở công xã Hạ Thủy đó. Bên trong  mấy bộ quần áo, một chiếc vòng tay bằng bạc, một cái khóa vàng và một xấp thư.
Cô xem qua tổng thể thư từ thì   gì đặc biệt, thậm chí là còn  đề cập đến nhà chính gì đó.
Ngoài  còn  một cái rương là giáo sư Diêu đưa cho cô.
Sau khi quân trưởng Kiều đến, giáo sư Diêu xác nhận cô là con gái của  cô.
Giáo sư Diêu cũng   là kiểu  hai mắt rưng rưng kể với bạn những hồi ức năm xưa, cho bạn một tấm lòng yêu thương từ ái đó.
Lúc đưa cái rương cho cô, bà   với nét mặt thản nhiên: "Năm đó,  khi  cháu  điều  thì  sống ở chỗ  một đoạn thời gian. Cô   nơi cô   điều xuống, cô   đang mang thai, khả năng cao là  thể thoát  khởi  đó, cho nên ngoài vải thô, quần áo và đồng dùng hằng ngày thực dụng , thì phần lớn những đồ dùng khác cô  đều để ở chỗ . Khi  mâu thuẫn giữa cô  và chị cả của   lớn, cho nên những bức thư và nhật ký đó cô   thể yên tâm để  ở chỗ chị cả của  . Cô  , cho dù chị cả cô  căm ghét bao nhiêu, trong lòng cô  đau khổ bao nhiêu thì vẫn  giữ  những thứ đó. Cô  bảo nếu như  cơ hội, bảo  đợi cháu lớn lên  đưa những thứ đồ   cho cháu."
Sau khi giáo sư Diêu rời , Nhan Hoan  mở cái rương đó .
Bên trong   nhiều quần áo, quần áo đều   thủ công vô cùng , khác hẳn với mấy bộ quần áo vải thô mặc thường ngày ở bên trong cái hộp mà Lục Gia Nguyên  đưa cho cô. Tuy chỉ là quần áo bình thường nhưng  thể   kỹ thuật may của  thợ may  , còn  cả mấy bộ sườn xám vô cùng  đẽ.
Còn  là mấy món trang sức, nhưng chủ yếu vẫn là thư từ và mấy cuốn nhật ký.
Thư từ   mười bức, những bức thư đó chủ yếu là thư từ qua  của bà  và Kiều Chấn Dự - ba của cô, thời gian kéo dài mấy năm.
Ngoài  còn  mấy cuốn sổ nhật ký đó. Mấy cuốn sổ  ghi chép qua loa về cuộc hàng ngày từ thời thơ ấu của bà  đến nỗi lòng nặng trĩu  khi rời thành phố Tây Châu để  đế nơi  điều đến, kéo dài mười mấy năm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-399.html.]
Những bức thư và những cuốn sổ nhật ký  quá riêng tư.
Nhan Hoan là con gái của bà , lật giở những thứ   xem, trong lòng cũng phức tạp khó tả.
Nhất là những bức thư tình của bà  và ba cô, cô thực sự   , cho nên  khi giáo sư Diêu rời , cô chỉ  sơ qua chứ  xem kỹ.
Lúc , cô  định đến nhà chính. Sau khi chắp tay cầu xin  ở  trời  linh thiêng lượng thứ cho hành vi mạo phạm của cô, cô mới mở cuốn sổ nhật ký .
Sau khi xem từng trang từng trang, cuối cùng cô  cũng tìm  một vài quỹ đạo trong những trang nhật ký .
Ở nhà chính  một kho chứa đồ  bắt mắt,    ít khi  đó để đồ linh tinh, phía  thực sự  một căn hầm chứa đồ.
Trước khi bà  rời khỏi nhà họ Triệu cùng với Triệu Lan Trân, bà   để  trong đó những đồ vật  chút liên quan cuối cùng đến hồi ức của nhà họ Triệu.
Sau khi Nhan Hoan tìm  tin tức , cô liền đến nhà chính nhà họ Triệu cùng với Triệu Thành Tích.
Nhà chính nhà họ Triệu  rộng.
Biệt thự ba tầng, còn  một hoa viên  lớn.
Hai  đến nơi. Giữa những thăng trầm của cuộc sống, họ vẫn thấy  vẻ  của quá khứ từ những viên gạch ngói  phần vỡ nát, từ  bộ kết cấu và những chi tiết xây dựng của ngôi nhà.
Nhan Hoan     xúc động, bồi hồi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Triệu Thành Tích  càng .
Hai  xuống xe,  ngoài cổng  một lượt,   nhà,   từ đầu đến cuối một lượt,   thẳng đến kho cất đồ mà  cô .
Trước nhà  mười mấy hộ gia định sinh sống, lúc di dời, nên chuyển  thì cũng  chuyển  . Trước khi trả  nhà, rõ ràng là   ai quét tước, bên trong trống tải nhưng vẫn  chút bừa bộn.
Trong kho chứa đồ cũng   đồ đạc gì, mặt đất đầy tro bụi và mấy tấm gỗ mục nát. Nhan Hoan   , Triệu Thành Tích  kéo cô , : "Anh  xem thử."