Dì Mai  Nhan Hồng An  bọn họ đang ở bệnh viện nhân dân  ba của thành phố Tây Châu.
Đó là bệnh viện  nhất ở thành phố Tây Châu.
 bà  vẫn lưu ý,   cho Nhan Hồng An  chuyện Nhan Hoan cũng đang sinh con trong bệnh viện.
Ai   đám  nhà họ Nhan đó, nếu như   mắt chạy đến phòng sinh của Nhan Hoan thì   là xui xẻo  !
Dì Mai đến bệnh viện mới  chuyện  cho Triệu Thành Tích.
Triệu Thành Tích khẽ cau mày, thật sự mà  thì  chuyện đều   sắp xếp , Triệu Lan Trân c.h.ế.t  sống  cũng  quan tâm. Sau đó, đương nhiên  sẽ  vì Triệu Lan Trân mà rời khỏi Nhan Hoan một lúc. Chỉ đưa cho dì Mai một  điện thoại, bảo dì Mai gọi nhờ  đó giải quyết giúp chuyện .
Lúc  dì Mai mới yên tâm.
Vội vàng  mượn điện thoại của bệnh viện để gọi.
Mà ở bệnh viện bên ,  khi Nhan Hồng An cúp máy xong, tim vẫn còn đập thình thịch.
Nhan Đông Hà hỏi : "Hồng An, Thành Tích  ?"
"Cậu   rảnh."
Nhan Hồng An bấm điện thoại một lúc lâu mới qua đầu   ông , : "Ba, lấy hết tiền trong nhà  . Trước tiên nhờ bệnh viện liên hệ với vị bác sĩ khoa não đó , nếu  đủ tiền thì chúng  bán căn nhà hiện giờ . Căn nhà đó, dù  bán gấp thì cũng bán  mấy vạn."
Bây giờ   ít nhà  rao bán  thị trường, đa    đều sống trong căn nhà  chỗ  phân cho. Mấy   chút tiền dù   mua cũng  mua . Nếu bọn họ rao bán, chắc chắn sẽ   hứng thú.
Bảy tám tiếng    cấp cứu , dường như  bộ tiền đều do  trả .
Là tiền do  tự  buôn bán mấy năm nay, và tiền kinh doanh chung với Nhan Hoan.
Đã trả  một phần phí phẫu thuật, trong sổ tiết kiệm còn mấy ngàn đồng, nhưng   cũng hiểu rằng  tiền  còn lâu mới đủ chi trả cho tiền thuốc men  .
Nhan Đông Hà     thế thì vẻ mặt lập tức   tự nhiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-411.html.]
Đương nhiên   là ông    chi tiền cho vợ chữa bệnh, mà là, bây giờ trong sổ tiết kiệm của ông  thật sự  còn bao nhiêu tiền cả.
Lúc  ở nông trường, bọn họ  trao quyền  cho cấp , cho dù ông  là tổ trưởng thì tiền lương cũng  thấp,   thể còn bao nhiêu tiền tiết kiệm chứ?
Hai năm  khi sửa  án  xử sai , cũng   nhiều chỗ cần  tiêu tiền.
Hơn nữa, việc trong nhà vốn do vợ lo liệu. Tiền lương hàng tháng của ông  đều đưa cho vợ hơn phân nửa, phần còn  thì  dùng hết trong nửa năm nay,
Ông  gục đầu xuống,  mệt mỏi  khó chịu, : "Được, nhưng mà, nhưng mà trong sổ tiết kiệm của ba cũng   bao nhiêu tiền cả, vốn  đủ dùng."
Ông  như thế, lập tức như  già  hơn mười tuổi. Giờ phút , tất cả sức lực và tinh thần khó khăn lắm mới  thể lấy     rút  hết.
Nhan Hồng An  thấy dáng vẻ  của ba  thì quả thật là  khó chịu   tức giận, thật sự là tức  chịu nổi.
Anh   đầu  Nhan Đông Đình và Nhan Quế Phân ở ngoài đang ló đầu  , nắm chặt tay, tức đến mức thật sự  xông thẳng qua đó đánh cho họ một trận.
Có điều   cũng  cần  tức quá lâu. Bởi vì ngay lúc   đang  chằm chằm  bọn họ thì bỗng nhiên  mấy  cảnh sát xuất hiện  hành lang bên ngoài. Bọn họ tiến đến kéo Nhan Đông Đình và Nhan Quế Phân. Trong tiếng la hét sợ hãi của hai  bọn họ, cảnh sát  thẳng thừng còng tay bọn họ .
"Mấy ,  mấy   bắt chúng  chứ? Anh cả!"
Nhan Đông Đình và Nhan Quế Phân hét to.
Nhan Đông Hà  thấy tiếng động bên ngoài,  đầu  xem. Nhìn thấy công an còng Nhan Đông Đình và Nhan Quế Phân  thì cũng sợ hãi, vội chạy đến, hỏi mấy  cảnh sát đang bắt  : "Sao thế? Sao thế? Thế  là thế nào?"
Một  cảnh sát ngẩng đầu, : "Bọn họ  tình nghi mua chuộc hung thủ, cố ý dàn dựng tai nạn giao thông để g.i.ế.c . Chúng   lập tức bắt bọn họ về đồn để thẩm vấn."
Nhan Đông Hà ngây .
Dường như vẫn  thể phản ứng kịp,   đờ    em trai và em gái của .
Nhan Đông Đình và Nhan Quế Phân  thấy mấy lời mà cảnh sát  thì quả thực sợ đến mức mất hồn mất vía.
Mà Nhan Hồng An đang  theo    thấy mấy lời của cảnh sát thì lập tức như nổi điên lên, bổ nhào về phía Nhan Đông Đình. Trước khi cảnh sát kịp ngăn cản,    tàn nhẫn nện lên mặt Nhan Đông Đình hai cái,  đó gào lên: "Là ông, quả nhiên là ông,  ông   c.h.ế.t !"
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhan Đông Hà tiến đến lôi    cũng lập tức    đẩy mạnh , đụng  tường.