Bà  đang   một chiếc xe tải nhỏ, bà  nhớ , vốn bà  đang chuẩn  xuống xe, hình như    cho bà   về âm mưu của hai  Nhan Đông Đình và Nhan Quế Phân. Bọn họ mua chuộc một  tài xế xe tải,  nhân ngày hôm đó, khi bà  thuê một chiếc xe tải nhỏ để  ngoài thì  cho bà  xảy  tai nạn giao thông. Thế nên  đó bảo bà   tiên cứ giả vờ   chiếc xe , nhưng bà   xuống xe  khi chiếc xe tải đó lao đến. Cho dù Nhan Đông Đình và Nhan Quế Phân   thấy thì chắc chắn cũng  kịp thông báo cho  tài xế xe tải đó.
 lúc bà   trong xe, đột nhiên ý thức  những ký ức lung tung đó giữ . Bà  ôm đầu, chỉ cầm thấy đầu đau như  nổ tung ,  còn  thể điều khiển cơ thể để xuống xe  nữa chứ? Giữa lúc đau đớn, chỉ  thể trơ mắt  chiếc xe tải đó lao qua đây. Một tiếng "Rầm" vang lên,  khi ánh lửa lóe lên, tất cả  thứ đều chìm  bóng tối. Cuối cùng ý thức của bà  cũng ngất  trong bóng tối.
Một chỗ khác trong bệnh viện, Triệu Thành Tích nắm lấy tay Nhan Hoan.
Cả đời , Nhan Hoan  từng  đau như thế. Bác sĩ khoa sản và y tá đều bảo cô dùng sức, nhưng rõ ràng cô sức lực của cô  lớn, mà lúc    dùng  chút nào cả. Cô đều dùng tất cả sức lực của  để nắm chặt lấy thanh sắt  giường. Nhóm bác sĩ đang bận bịu, thỉnh thoảng cũng  giật  bởi tiếng "răng rắc, răng rắc" của khung giường, quan tâm đưa mắt  một cái, luôn lo rằng cái giường sinh  sẽ sập. Cũng  hiểu nổi tại  hôm nay cái giường sinh    vẻ   chắc chắn lắm.
Nhan Hoan hết nắm lấy cái giường sinh thì  túm lấy Triệu Thành Tích, rưng rưng nước mắt, : "Triệu Thành Tích,   em  bao giờ  sinh con nữa . Sớm  thế , em    sinh con gì hết."
Triệu Thành Tích cũng vô cùng sợ hãi, dỗ dành cô: "Không cần sinh nữa,   cũng  cần sinh nữa."
Bác sĩ khoa sản ngẩng đầu lên, vô tình  thấy cái thanh sắt  giường sinh mà Nhan Hoan  nắm khi nãy  mà   bẻ cong . Cô  ngây , nghĩ rằng bản    lầm , nhưng khi    nữa, thật sự   bẻ cong .
Cô  ngạc nhiên mà  đầu  Nhan Hoan.
Nhan Hoan vẫn đang rưng rưng nước mắt, tủi  lảm nhảm với Triệu Thành Tích.
Vân Mộng Hạ Vũ
Một lúc lâu , cô  mới : "Không  , vẫn còn  nhiều sức lực để  chuyện mà, dù  chịu đau thêm mấy tiếng nữa cũng   hết."
Nhan Hoan: Này,   bác sĩ nào   an ủi bệnh nhân như thế   chứ?
Tại  cô  ngất  chứ?
"Ra ,  ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-414.html.]
Đột nhiên một  y tá la to: "Đồng chí Nhan, cô dùng sức , tiếp tục dùng sức , đầu của đứa bé   !"
Triệu Thành Tích  đầu qua,  điều cách một tấm bình phong  đặc chế bằng vải xô nên thật   cũng   thấy gì hết.
Nhan Hoan cũng giữ  , : "Không  xem!"
Triệu Thành Tích:...
Có điều, chỉ trong chốc lát, một loạt tiếng  "oa oa oa" phát . Một  y tá  ôm lấy đứa bé  từ phía  tấm bình phong đến,   với bọn họ: "Ai da, là một bé trai đó. Dáng vẻ cũng  . Khuôn mặt ,    thấy giống hai  ."
Cô  bế đứa bé đến  mặt Nhan Hoan và Triệu Thành Tích.
Vẻ mặt của Triệu Thành Tích  hề  đổi.
Nhan Hoan đưa mắt  một cái, ngay lập tức đầu đầy vạch đen. Nhiều nếp nhăn như thế,  bộ cơ thể  bao phủ bởi thứ chất lỏng màu trắng, tóc cũng  mọc  mấy sợi. Cái thứ nhỏ bé  ngũ quan  khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn  thành một cục  giống cô ư?
Nhan Hoan  định  gì đó nhưng bỗng nhiên  cảm thấy đau xót. Một  y tá khác ở  bức bình phong  la lên: "Ai da, thằng hai cũng   . Đồng chí Nhan, cô  tiếp tục dùng thêm một chút sức nữa , chỉ cần dùng thêm một chút sức nữa thôi là  giải thoát !"
Nhan Hoan:...
Cô chỉ cảm thấy mỗi một phút, một giây lúc  đều đang trôi qua vô cùng khó khăn!
Mãi đến khi một loạt âm thanh "oa oa oa" nữa phát  thì cuối cùng Nhan Hoan cũng  kiệt sức, lập tức lâm  hôn mê.
Triệu Thành Tích cũng  quan tâm nổi đến đứa bé   sinh  đó. Y tá ngạc nhiên ôm đứa bé qua đây,  đó  với bọn họ: "Ai da, đứa bé  cũng  . Ôi, mở mắt , mở mắt . đôi mắt  thật là to. Trời ạ, thật hiếm thấy, tay của con bé, trời ạ con bé còn múa máy tay chân nữa! Ôi,   từng thấy bé gái nào xinh như thế cả!"
 Triệu Thành Tích vốn  quan tâm đến những lời mà cô  đang , cũng  quan tâm đến đứa bé mà cô  ôm đến.