Dao Dao cũng vô cùng phối hợp giơ tay cho Triệu Thành Tích và Nhan Hoan , cô bé tủi bĩu môi, : "Xem, đỏ , đau."
Sức Dao Dao khỏe, nhưng da cô bé trắng, còn mềm mại giống như thể vắt nước.
Là thể chất chạm đỏ.
Cô bé giơ tay , thấy cô tay cô bé ngoài hai sợi dây đỏ treo heo vàng nhỏ và lục lạc vàng nhỏ thì hai vết đỏ dữ tợn, còn dấu vết ngón tay rõ ràng.
Lúc sắc mặt đổi.
Sắc mặt Triệu Thành Tích vô cùng sa sẩm.
Nhan Hoan lạnh một tiếng, : "Đứa trẻ bảy tuổi, cao khỏe, ý vòng tay của đứa trẻ mới một tuổi rưỡi, dỗ dành liền ngang ngạnh cướp lấy, đẩy một cái thì phục, còn giống như phát điên nhào qua đánh đứa trẻ một tuổi rưỡi . Bị đứa trẻ một tuổi rưỡi đánh còn hổ lóc om sòm, lên án cách khác đối xử với thằng bé. Chị thiên vị, cho dù đánh thì ? Lẽ nào bé con một tuổi nhà chúng cứ để mặc cho nó cướp? Bị cướp còn thể đánh trả?"
"Hơn nữa cái gì mà quà tặng khác biệt, là quà thì là tùy tâm, vui vẻ tặng gì đó chị còn quản ? Bởi vì chuyện mà lóc om sòm, ầm ĩ, cho nên đứa con của chị giống chị, ý quà tặng mà Dao Dao nhà nhận liền lập tức cướp của con bé ? Vậy thì cho chị , đánh thì đánh , chị còn thể như thế nào, ngoài sân đất lóc, con trai nhà chị cướp quà của con gái nhà , con gái nhà đánh, mời cho ý kiến ?"
Mọi :
Triệu Tuệ tức đến mức m.á.u dồn lên não, run rẩy như sốt rét, ngón tay run run chỉ Nhan Hoan, một hồi lâu mới thốt một câu "khinh quá đánh, cô khinh quá đáng", đó cô cô , gọi to một tiếng "", kéo Điền Tráng rời . Điền Tráng vẫn còn đau chân, kêu đau thêm một trận.
Dì Vương bưng chậu đá lạnh và khăn mặt nơm nớp lo sợ phía , tiến lùi chẳng xong, quả thật thế nào mới . Sau đó dì Triệu Tuệ vung tay đánh ngã xuống đất, cái chậu rơi xuống đất "loảng xoảng", đá lạnh rơi vãi.
Triệu Bá Vinh cuối cùng cũng chịu nữa, ông đập bàn một cái "rầm", quát: "Cái đồ vô liêm sỉ , mày cút thì tự cút, đừng kéo đứa nhỏ theo."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-431.html.]
Cao Ngọc Hồng cũng xông lên , giằng tay Triệu Tuệ , kéo Điền Tráng vẫn đang ngừng gào qua xem xét vết thương của bé.
Triệu Tuệ giậm chân một cái, bụm mặt chạy xuống phòng khách ở tầng một, cái đóng cửa cái "rầm".
Mọi :
Bầu khí ở phòng khách thực sự là hổ đến cực điểm.
Nhất là cả nhà chú hai Triệu và thím hai Triệu.
Bởi vì thím hai Triệu và Hải Tỏa nhiều năm về thành phố Tây Châu, thiết với cả nhà họ Triệu bên , đây cũng là đầu tiên gặp những đứa trẻ .
Thím hai Triệu còn đặc biệt ngóng hỏi thăm tình hình nhà cả bên , cũng chuẩn quà cho trẻ con của từng nhà, nhưng quả thật giống như Triệu Tuệ , trẻ con nhà học hàng thích bình thường, quà họ chuẩn là bao lì xì, tuy rằng cũng khá dày nhưng thể nào so với quà của cặp song sinh nhà Nhan Hoan.
Dù thì từ đầu tiên gặp Nhan Hoan ở Bắc Kinh hai năm , quan hệ cũng thiết hơn.
Hai năm nay thường xuyên gửi quà qua , nhất là khi Hải Tảo mở một cửa hàng nhỏ, cô còn chạy đến chỗ của Nhan Hoan sống một thời gian, thu ngân và lễ tân đón khách trong cửa hàng may của Nhan Hoan một thời gian. Cô là để tích lũy kinh nghiệm, đó cô mở một cửa hàng, Nhan Hoan giúp cô nhiều. Cho nên quà tặng cho cặp song sinh thím hai Triệu và Hải Tảo chuẩn vô cùng tỉ mỉ, chắc chắn là giống quà tặng cho trẻ con của họ hàng thích bình thường .
Vân Mộng Hạ Vũ
hổ thì cũng thôi, Sau đó Cao Ngọc Hồng và dì Vương còn cả Điền Thắng cùng xoa xoa cho Điền Tráng, cùng đưa bé đến phòng khách mà Triệu Tuệ vẫn đang .
Đến bữa tối tất niên, Điền Thắng và Điền Châu cùng ăn cơm, bảo là "Tráng Tráng khỏe, A Tuệ ở trong chăm sóc thằng bé", đó Cao Ngọc Hồng liền dặn dò dì Vương bưng cơm cho họ. Mọi cũng tiếp tục ăn bữa cơm đoàn viên.
Lần nhiều về đón Tết, cả nhà chú hai Triệu, thím hai Triệu ở tại khách sạn gần đây.
Cơn nước xong xuôi, Triệu Thành Tích lái xe đưa họ về khách sạn , đó mới đón Nhan Hoan, Lâm Lâm và Dao Dao về nhà.