Buổi tối Nhan Hoan biểu đạt suy nghĩ  với Triệu Thành Tích: "Suy nghĩ cẩn thận như , chị dâu vẫn đưa Đông Đông đến thành phố Hoa hoặc là thành phố Thâm Quyến mà thôi. Sống cuộc sống  thì  ý nghĩa gì,  nghĩ đến  uất ức . Nếu là em, em nhất định sẽ  sống như . Em  với  , nếu  đây  dưa em về nhà, bảo em  theo ba , chị em gì đó của , em chắc chắn sẽ lập tức   bỏ , cho dù vóc      chăng nữa thì cũng  ."
Triệu Thành Tích:
Chuyện  thì  liên quan gì đến ?   thậm chí còn  quan tâm đến cuộc tranh cãi khó hiểu của  trai và chị dâu của .   khi  câu  đó của Nhan Hoan, trong lòng   bùng lên lửa giận,  vươn tay bắt lấy bả vai cô, kéo cô  gần, : "Em  ý gì? Ban đầu em coi trọng vóc dáng của ?"
"Vậy thì còn  thể  gì nữa?"
Nhan Hoan chẳng hiểu  ,  : "Chẳng lẽ  thực sự cho rằng em cần một hôn ước tạm thời để đối phó với những  học Quách họ Tiền gì đó  ? Bọn họ là cái thá gì chứ,  tức giận cái gì?"
Cô vươn tay xoa  , mặt mày cong cong, : "Chẳng lẽ  lý do nào khác để em  gả cho  ngoài lý do là vóc dáng   ? Em cảm thấy   vui."
Hai   kết hôn mấy năm , gần như là ngày nào cũng kề cận bên , Nhan Hoan cảm thấy   gì là  thể  cả.
Vân Mộng Hạ Vũ
Triệu Thành Tích:
Anh cũng    nén giận cái gì.
Dù  thì  cũng tức giận nhéo nhéo cô,  đó buổi tối  giày vò cô. Nhan Hoan mệt chết, yếu ớt đẩy  , bảo "  nữa". Lúc   cũng  buồn để ý đến cô, chỉ  cô thực sự  chịu nổi nữa, mới tức giận : "Em  thích ?"
Nhan Hoan:
Đại ca , rốt cuộc là  so đo cái gì!
Anh cả chị dâu là một chuyện, còn một chuyện khác là chuyện ông cụ Triệu đột nhiên  đổi thái độ với Lâm Lâm và Dao Dao, hoặc  thể  là hứng thú tăng lên nhiều.
Không  là ông cụ Triệu đối xử với Lâm Lâm và Dao Dao  .
Trước đây ông cụ vẫn luôn hòa ái, gần gũi với hai đứa, nhưng dù  Lâm Lâm và Dao Dao cũng chỉ là hai đứa nhóc còn hôi sữa. Thái độ đó của ông cụ Triệu là ? Có thể hứng thú với trẻ con còn hôi sữa như  ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-438.html.]
  đêm ba mươi Tết, ông cụ Triệu liền vô cùng thích chơi với Lâm Lâm và Dao Dao. Hai đứa  một tuổi rưỡi, ông cụ   ngại phiền hà chơi các loại trò chơi với chúng, chơi xếp gỗ, chơi bày đánh trận giả, chơi cờ vây, thậm chí lúc hứng lên còn đánh hai quyền với chúng.
Nhan Hoan: ?
Hai đứa trẻ chơi đùa đến quên trời quên đất, cả ngày  "khanh khách", Nhan Hoan  thấy   chút kinh hồn bạt vía.
Nhìn thấy hứng thú của ông cụ đối với hai đứa nhóc càng ngày càng tăng, Nhan Hoan vô cùng lo lắng, cuối cùng cô cũng  kìm  mà  với Triệu Thành Tích: "Thành Tích , ông nội sẽ  yêu cầu chúng  đưa bọn nhóc đến Bắc Kinh chứ? Em  , tuy rằng em  kính trọng ông nội, nhưng chuyện , Ngọc Hoàng đại đế  đến tìm em, em cũng  thể đồng ý."
Triệu Thành Tích , : "Yên tâm, sẽ  như  ."
Ngừng một lát,   : "Ông cụ chỉ hứng thú nhất thời thôi,   khả năng đưa hai đứa nhỏ theo ."
"Cũng  chắc . Anh   cả xem."
Không  ông cụ giam giữ Triệu Thành Cương,  cho phép    về thành phố Tây Châu đó ?
"Cái đó  thể giống  ?"
Triệu Thành Tích  một cái : "Đó là do tính tình của    thể sống cùng ba  . Nếu  cả ở bên cạnh ba , ba   sắp xếp việc cưới xin cho  ,  cả liền  phá hủy mất. Cho nên ông cụ mới điều  cả , nhưng lúc đó  cả cũng lớn tuổi , cho nên liền điều đến Bắc Kinh, ông cụ cũng  quan tâm nhiều, thi thoảng hỏi han một chút mà thôi."
Nhan Hoan bán tín bán nghi.
 thực sự là Triệu Thành Tích  đúng.
Mãi đến lúc rời , ông cụ Triệu cũng  đưa  yêu cầu gì đặc biệt, nhưng  khi   gọi Triệu Thành Tích  thư phòng  chuyện, cũng   là  cái gì, lúc , ông cụ chắp tay  lưng, nghiêm mặt,    manh mối. Đợi tối về Nhan Hoan hỏi Triệu Thành Tích.
Triệu Thành Tích  : "Ông cụ cảm thấy Lâm Lâm và Dao Dao là ngôi  vũ khúc trời giáng,   mời   chuyên môn đến dạy chúng nó,   chúng nó lớn lên lập tức đưa chúng nó  quân đội. Anh từ chối ông . Anh sẽ dạy dỗ chúng nó, mời thầy giáo cũng nhất định sẽ mời thầy giỏi đến dạy chúng nó.     con đường nào thì đợi chúng nó lớn hơn một chút thì xem xem suy nghĩ, hứng thú và sở thích của chúng nó ."
Nhan Hoan thở phào nhẹ nhõm.