Cô cảm giác Nhan Hoan  thể  sách liền  sự nghiệp lớn như , tương lai khẳng định  thể   càng  hơn, hiện tại cô  thể sắp xếp việc  cho , đợi về  bọn họ  cần cô  trông Lâm Lâm và Dao Dao nữa, cô  còn sợ tương lai  tin tức  ?
Với  lúc  trông Lâm Lâm và Dao Dao, cô cũng vẫn nâng cấp bản , nào là vẽ tranh, âm nhạc, thủ công, còn cả tay nghề may nữa, nhà nước mở rộng cải cách xong,  Nhan Hoan  về  khẳng định sẽ  nhà trẻ tư nhân nhà trẻ gì gì đó, khi đó cô   tiền tích góp , cho dù  đến nhà trẻ tư nhân  việc,  là tự mở một nhà trẻ gia đình, cũng đều ,  sợ   miếng cơm ăn.
Nhan Hoan thấy cô  kiên quyết, liền  : "Được,  đợi đến thành phố Thâm, sẽ tăng tiền lương lên cho em, trong  thời gian  em cứ chuẩn  thật  ."
Dì Mai  về phía Nguyễn Lan Lan, miệng mở .
Cũng   là hâm mộ  là mất mát, nhưng bà  thực sự  bỏ con gái và đứa cháu gái bên  xuống .
Dì Mai tính tình  nấu ăn ngon  việc lưu loát   so đo,  chỉ  Nhan Hoan thích, Nguyễn Lan Lan cũng thích bà .
Cho nên Nguyễn Lan Lan   bà     theo Nhan Hoan đến thành phố Thâm, Nguyễn Lan Lan liền lén sắp xếp từ ngữ khuyên bà , : "Dì Mai,   cháu bảo , hiện tại quan hệ của con trai và con dâu dì đang , là vì dì  việc ở trong ,  ăn  ở  kỹ sư tư lấy, chẳng những  phiền tới bọn họ, mà mỗi tháng còn  thể trợ cấp cho bọn họ, nếu dì   nữa,  trở về như , dì xem bọn họ  chào đón dì  ?"
Dì Mai:...
Dì Mai  sống hơn nửa đời  ,   thể  hiểu Nguyễn Lan Lan  gì chứ?
Huống chi mấy năm , tại  bà   đến chỗ  của Nhan Hoan để  bảo mẫu?
Vân Mộng Hạ Vũ
Không  là do con dâu của bà   trong nhà  còn chỗ ở, thế nên  để bà   nhà  ?
Bà  thở dài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-445.html.]
Dù cho hai năm nay ở chỗ Nhan Hoan hạnh phúc bao nhiêu, bây giờ con dâu  bao nhiêu câu dễ   mặt bà, quan hệ   đến thế nào  chăng nữa nhưng  một  việc bà  thật sự  thể nào quên .
"Không  cuộc sống đều như  ."
Bà  tức giận : " khi con   tuổi  thì cũng  thích xa xứ nữa. Hơn nữa, chờ đến khi về già vẫn  sống cùng với con cháu mà thôi."
Nguyễn Lan Lan nhún vai.
Đều  sống chung hơn hai năm ,  Nguyễn Lan Lan  thể   tình huống nhà dì Mai  chứ.
Cô  : "Tại  nhất định  sống chung? Dì Mai, dì quên chuyện lúc  con dâu của dì  cho dì  nhà   ? Dì xem , nếu dì  thể kiếm tiền  nữa,  thể trợ cấp cho bọn họ nữa,   dù cho bọn họ  hiếu thảo với dì bao nhiêu  chăng nữa thì chắc chắn cũng sẽ  cho dì về nhà sống ."
"Theo cháu thấy, bình thường dì cũng đừng trợ cấp cho bọn họ nữa,   đưa tiền   mua đồ cho. Chỗ  của chị Nhan trả lương cao, còn bao ăn bao ở nữa. Cháu cảm thấy  bằng dì cứ tích lũy tiền cho bản   ,   mua cho  một căn nhà nhỏ, một  sống trong đó. Trong tay dì  tiền, còn lo bọn họ chuyện bọn họ sẽ  vội vàng hiếu thảo với dì  ? Chờ già hơn một chút, hoạt động  còn nhanh nhẹn như thế nữa thì mời một  đến chăm sóc cho . Con gái của dì hiếu thảo, chắc chắn cô  sẽ đến thăm dì định kỳ, chăm sóc cho dì,   là   ? Dì còn  thể trông cậy  con trai và con dâu lúc   cho dì  nhà,  thấy dì là  lấy tiền và đồ đạc linh tinh gì đó  mới tươi  với dì ."
Dì Mai ngạc nhiên, một lúc lâu  mới thở dài, : "Để xem ."
Bà    đến Thâm Quyến, nhưng cũng  những lời mà Nguyễn Lan Lan  đều là sự thật.
Cuối tuần trở về, theo thói quen định  dạo một vòng quanh phố xá,  mua một ít bánh ngọt và trái cây về như bình thường.   khi cầm quả táo đỏ thẫm  tay nắn một lúc, khẽ suy nghĩ,  đó  yên lặng bỏ .
Trở về nhà của con trai, còn   nhà   thấy tiếng hai đứa cháu trai nhào đến, kêu "bà nội",  đó  lấy cái túi to của bà .
Bà  ngăn , khẽ sờ đầu bọn họ, : "Hôm nay   mua gì hết, hai đứa  ngoài chơi , bà  chuyện với ba  của các cháu một lát."
Cháu trai nhỏ Tiểu Bảo   thấy lời  thì lập tức  đồng ý, tiếp tục lải nhải, : "Cháu  uống sữa. Không  bà  bất công, đem tất cả đồ cho Âm Âm và Trân Trân  chứ?"