Anh xong lập tức lên, xoay rời , nhưng nhớ đến chuyện gì đầu của , : "Mẹ, ông ngoại và bác cả trở về, chuyện quá khứ thể giấu thì cứ giấu , càng đừng lời độc ác gì, ánh mắt cũng đừng tỏ vẻ hung dữ. Mẹ là con gái của bọn họ, em gái của bác hai và dì nhỏ, cũng giống như là con trai, con gái, em trai, em gái, em học của bọn họ , cô cũng là cháu ngoại ruột của bọn họ. Ngẫm những chuyện với cô xem, nếu thì còn mặt mũi gì nữa chứ?"
Dứt lời lập tức rời .
Tựa như thấy tiếng của đang mắng lưng .
Anh xuống lầu, bên ngoài, hút thuốc một lúc lâu mới thể hồi phục , đó về trường học.
Giữa tháng sáu, ông ngoại của nhà họ Triệu, Triệu Diệu Tông và bác cả của nhà họ Triệu, Triệu Hòa Quan cuối cùng cũng đến thành phố Tây Châu.
Đi cùng bọn họ còn con trai út của Triệu Hòa Quang, Triệu Nhất Tuyên.
Bên phía chính phủ đặt biệt phái đến sân bay đón bọn họ.
dựa theo yêu cầu của bọn họ, để cho mấy Triệu Lan Trân và Nhan Hoan đến sân bay đón bọn họ mà mời các cô ngày mai hãy đến khách sạn Hữu Nghị Tây Châu để gặp mặt.
Vì chuyện mà Triệu Thành Tích cũng đặc biệt chạy về từ Thâm Quyến.
Lúc dì Mai ông ngoại và bác cả của Nhan Hoan mà vẫn còn sống, hơn nữa còn là một lợi hại ở Nam Dương, còn trở về thăm Nhan Hoan và mợ của cô, thực sự chấp tay "A di đà phật".
Đương nhiên chuyện là do Nhan Hoan với bà .
Nhan Hoan thích tám chuyện, nhưng cũng ngại với những bên cạnh về mấy chuyện sắp xảy .
Ngay cả mạch suy nghĩ của cô cũng khác với khác. Có đôi khi chuyện với khác, bọn họ mấy câu về cách của bọn họ, cô cảm thấy thú vị.
Đương nhiên dì Mai vui cho Nhan Hoan.
Có điều bà nhớ đến mợ mà Nhan Hoan vẫn luôn chướng mắt , thế nên cũng mặc kệ lòng của tiểu nhân mà : "Ôi, thật đúng là chuyện . Có điều Tiểu Nhan , cháu cẩn thận với mợ đó của cháu một chút. Chờ đến khi ông ngoại và bác cả của cháu trở về, chừng bà sẽ gì với bọn họ lưng cháu đấy. Sợ là mấy lời ho gì!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-450.html.]
Nhan Hoan xong lập tức bật .
Dì Mai thấy cô quan tâm, dáng vẻ vô tâm vô phế, thật sự cảm thấy lo lắng: "Bà cô nhỏ ơi, mợ đó của cháu là con gái ruột, em gái ruột của bọn họ. Bọn họ thấy bà khổ như thế, tuy rằng gặp những tội đều do tự bà tìm nhưng bọn họ thể đau lòng chứ? Nếu như bà bán thảm, đau khổ tố cháu đối xử với bà thế nào, , ông ngoại và bác cả của cháy sẽ ghét cháu ?"
Nhan Hoan thấy dì Mai thật sự nghiêm túc, lúc mới ngừng , nhưng ý vẫn còn trong mắt.
Cô : "Nếu bọn họ là như thế thì nhận bọn họ là . Cháu đem tất cả bất động sản của nhà họ Triệu trả cho bọn họ, chẳng ai dính dáng gì ."
Mấy thứ đó cô giữ cũng vô dụng, trả cho bọn họ thì bớt lo.
Ngay cả căn nhà mà con bọn họ đang ở, bọn họ chuyển , thế nên cho bọn họ cũng .
Nếu thì cô sẽ mua thôi,
Ôi, dì Mai bất đắc dĩ, cứ như mấy thứ bất động sản đó của nhà họ Triệu giống như một hai đồng tiền . Có điều, ai bảo bà cô nhỏ tiền chứ.
Dì Mai cảm thấy vô cùng kiêu ngạo.
Sáng hôm , đầu tiên cả nhà Triệu Lan Trân đến khách sạn gặp ông ngoại Triệu và bác cả Triệu.
Đã chia xa hơn ba mươi năm.
Vân Mộng Hạ Vũ
Năm đó, khi ông ngoại Triệu và bác cả Triệu rời , một đang trong độ tuổi sung mãn, một thì trẻ tuổi hào hoa phong nhã.
Lúc gặp thì một già, còn tóc cũng nhiễm gió sương.
Mà Triệu Lan Trân, Triệu Lan Trân từ lâu còn là đại tiểu thư của nhà họ Triệu cao gầy, tao nhã mà hễ thành phố Tây Châu yến hội thì luôn là gây chú ý nhất nữa.
Lúc cửa mở , ông ngoại Triệu và bác cả Triệu thấy con gái, em gái đang xe lăn khác đẩy giúp, đầu đầy tóc bạc, cho dù ăn mặc tỉ mỉ chăng nữa nhưng cũng khó giấu dấu vết luyện của cuộc sống. Nhìn thấy bà thấy bọn họ lo lắng quan sát vẻ mặt của bọn họ, như là đang cố phân biệt cái gì đó, đó lập tức rơi nước mắt, thành tiếng.