Hai  bọn họ nghĩ đến chuyện  thể nào gặp  đứa con gái út và em trai em gái khác nữa, cũng cảm thấy tim đau nhói, nhất thời  kìm lòng .
Trước và  khi đến bọn họ  đặc biệt tìm  điều tra chuyện mấy năm nay. Lúc  thấy mấy chuyện đó, trong lòng bọn họ  những cảm xúc riêng.  chút cảm xúc , trong lúc  thấy dáng vẻ  con gái lớn, em gái lớn  còn  thể nhẫn tâm trách móc nặng nề chứ? Chỉ còn  những giọt nước mắt mà thôi.
Cảm xúc kích động một lúc lâu mới  thể  xuống  chuyện.
  mở miệng , Triệu Lan Trân  lập tức rơi nước mắt  "Rất xin ",  đó : "Ba,  cả,  xin , con  thể bảo vệ em trai và em gái thật , để bọn họ  kẻ  hãm hại."
Nói xong    thành tiếng.
Bác cả Triệu  thấy mấy lời  của bà  trong lòng cảm thấy đau xót, càng đừng  đến ông ngoại Triệu.
 lúc , bọn họ   nhắc đến chuyện .
Ông ngoại Triệu yên lặng   sô pha.
Bác cả Triệu thì thở dài một  thật mạnh, nắm lấy bàn tay của Triệu Lan Trân,  đó : "Nghe  những  đó  nhận  sự trừng trị của pháp luật . Nếu  như thế thì, chuyện  qua  đừng nhắc đến nữa. Sau   và ba sẽ  tảo mộ cho bọn họ."
Thật sự   là, do năm đó quá mức vội vàng, em trai út   Đảng, dấn   cách mạng từ sớm,  thể nào  . Lan Trân ở ngoài, Lan Huyên thì đang học ở nơi khác. Đủ thứ nguyên nhân, thế nên chỉ  ông   theo ba. Lan Trân áy náy chuyện năm đó,  ông   thể  cảm thấy áy náy chứ? Thậm chí còn tự nhận bản    tư cách trách móc nặng nề Triệu Lan Trân  nhận hết  đau khổ.
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-451.html.]
Ông  điều chỉnh  cảm xúc,  đó ngẩng đầu lên  Nhan Đông Hà đang  bên cạnh, Ông   Nhan Đông Hà. Năm đó, lúc bọn họ , ông   đính hôn với em gái. Tuy là dáng vẻ   đổi nhiều, nhưng cuối cùng vẫn  thể lờ mờ   đôi chút.
Ông   nỡ trách móc em gái  trở thành dáng vẻ , nhưng khi  thấy Nhan Đông Hà thật sự  thể  cảm xúc  .
Thế nên ánh mắt lướt qua ông , vốn    gì với ông , thế nên cũng  . Ánh mắt  rơi xuống đứa cháu ngoại Nhan Vệ An đang đẩy xe lăn cho Triệu Lan Trân và Nhan Hồng An đang  bên cạnh, vẻ mặt hài hòa , : "Lan Trân, đây là con của em ? Sao  giới thiệu cho  và ba?"
Triệu Lan Trân vội lau nước mắt, lập tức kéo Nhan Vệ An lên ,  đó  thoáng qua Nhan Hồng An đang  bên  giới thiệu cho ông ngoại Triệu và bác cả Triệu: "Vâng, đúng . Đây là hai đứa con trai của em, Vệ An và Hồng An. Vệ trong bảo vệ quốc gia, An trong an , Hồng An trong màu hồng. Hai  bọn nó, Vệ An hiện đang  việc trong đại học Đông Hà, Hồng An vẫn còn đang học đại học, còn học ngành cũ của dòng họ chúng , ngành dệt. Bây giờ còn mở một cửa hàng vải dệt bên ngoài trường học nữa,  ăn  . Năng lực học tập của thằng bé  hạn, nhưng đối với sự nghiệp dệt cũng chúng  thì hệt như  năng khiếu di truyền . Ba,  cả, hai   tin thì  thể kiểm tra."
Bác cả Triệu  thấy bà  giới thiệu như thế thì mỉm .
Ngay cả ông ngoại Triệu, ban đầu vẫn luôn nghiêm mặt, nhưng lúc  vẻ mặt cũng bắt đầu trở nên ôn hòa.
Bác cả Triệu và ông ngoại Triệu lập tức  riêng với Nhan Vệ An và Nhan Hồng An mấy câu. Sau đó bác cả Triệu gọi  đàn ông mặc bồ đồ thoải mái sáng màu luôn   lưng ông , là một  trẻ với vẻ mặt   đăm chiêu, : "Nhất Tuyên, qua đây gặp hai   họ mà ba từng nhắc đến . Đây là  mà ba   với con, Nhan Hồng An,  hợp tác kinh doanh với em học của con. Trên  bọn họ   nhiều phẩm chất mà  khác  . Trong  thời gian , con tiếp xúc với bọn họ nhiều chút, cũng học tập bọn họ một chút."
Triệu Nhất Tuyên gật đầu, chào hỏi Nhan Vệ An,  đó đưa tay   mặt Nhan Hồng An,  : "Làm phiền  quan tâm trong  thời gian .   xem thiết kế của em họ ,  độc đáo và xinh . Lát nữa nhất định  dẫn  đến cửa hàng của các  xem thử."
Mấy lời   cho vẻ mặt của Triệu Lan Trân bắt đầu trở nên khó coi.
Bà  nghĩ rằng ba và  cả ở nước ngoài nhiều năm,   nhân lúc cải cách mới  về, nhất định     gì về tình hình trong nước.
Không ngờ đến,  mà bọn họ  . Không chỉ  Hồng An mà còn  cả chuyện Nhan Hoan mở tiệm may. Còn đứa cháu  nữa,  mà  vô cùng sùng bái khi nhắc đến Nhan Hoan.