Ông ngoại Triệu đưa bàn tay   run rẩy sờ lên  mặt hoa văn phức tạp của hộp gỗ , nhưng vẫn chậm chạp  mở .
Nhan Hoan cảm thấy   ,  đưa thứ    khi ăn cơm.
 cô  mang đến, cũng  thể  mang .
Cô thở dài,  trịnh trọng  với bọn họ: "Xin , về phần bất động sản của nhà họ Triệu,  khi hỏi  , cháu  tự ký thỏa thuận với chính phủ, tạm thời quyên nhà chính , thành lập Viện bảo tàng lịch sử dệt Tây Bắc, còn  bất động sản khác, ngoại trừ hai căn phòng nhỏ mang tên Triệu Lan Trân và của  cháu , cũng tạm thời dùng để  công ích... Việc  là do cháu và ba cháu quyết định, vẫn mong   tha thứ."
Cô  hề che dấu suy nghĩ riêng của .
Bởi vì cô   giao bất động sản cho Triệu Lan Trân, nhưng nếu cầm hết  bất động sản , cô cũng  thể xử lý thích hợp, ảnh hưởng tới cô thì  , nhưng  còn ảnh hưởng  lớn tới quân trưởng Kiều, cô nghĩ tiền bạc thì tự kiếm , cũng  thèm để ý tới mấy thứ , đương nhiên sẽ  bằng lòng để mấy thứ  gây  ảnh hưởng cho  và quân trưởng Kiều.
 những thứ quyên góp  ngoài, cho dù chỉ là tạm thời, bao gồm cả những bất động sản tạm thời dùng để  công ích, cùng với những bất động sản mang tên của ông ngoại Triệu và bác cả Triệu liền trả  cho bọn họ...  nếu ông ngoại Triệu và bác cả Triệu ở nước ngoài cũng là  bình thường thì thôi, nếu bọn họ  chút ảnh hưởng  về nước đầu tư sự nghiệp, như thế bọn họ cũng  lấy  bất động sản  về.
Quả nhiên, bọn họ còn  về nước, cũng  quyết định quyên nhà chính .
Vân Mộng Hạ Vũ
Ông ngoại Triệu và bác cả Triệu  Nhan Hoan   ánh mắt liền dời từ  hộp gỗ qua  Nhan Hoan, biểu cảm đau đớn cũng  dịu .
Tay ông ngoại Triệu rời khỏi mặt  hộp gỗ, căn bản   kỹ chúng,  ôn tồn  với cô: "Cháu   đúng, còn  hơn cả chúng  suy nghĩ, hầu như   xin . Mấy thứ trong tầng hầm , ngoại trừ di vật của bác hai và  cháu , những cái khác ban đầu cũng   đồ quan trọng gì, nếu cháu giữ nó, thì chính là đồ  cháu để  cho cháu, tự nhận lấy là . Còn  bất động sản , cách cháu xử lý cũng  , cứ để  công ích ."
Với  ngoài  bất động sản  đương nhiên là  tài sản lớn, nhưng hiện tại giá nhà ở thành phố Tây Châu  cao, giá trị của mấy bất động sản  hiện tại cũng   giá trị gì, để  công ích,  thể góp chút tiền của giúp thành phố Tây Châu phát triển, cũng là chỗ giúp ích cho Triệu thị nếu   thật sự tiến  thị trường trong nước.
Nhan Hoan thở nhẹ nhõm một .
Cô    bọn họ thật sự  thèm để ý.
Chỉ là... Có thể để   công ích, cô cũng   giữ trong tay .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-458.html.]
Nhan Hoan cảm ơn bọn họ,  tiếp: "Ông ngoại, bác cả, còn hơn nửa tháng nữa là cả nhà cháu sẽ chuyển đến thành phố Thâm, kỳ thật quản lý  bất động sản   chút vất cả, chờ cháu chuyển đến thành phố Thâm,  càng chẳng quan tâm tới chúng,    trở ,  về   thể trả  cho  , giao cho   xử lý  ?"
Nói xong    hổ nở nụ ,  thế nào cũng cảm thấy  thật sự    phúc hậu.
Lúc  bác cả Triệu bật , : "Được, cháu   như , bác  nghĩ  cách ."
Bác cả Triệu  ý nghĩ gì?
Đợi   cùng xuống nhà ăn của khách sạn ăn cơm cô liền .
Lúc  cô  gặp  một  khác.
Chính là Triệu Nhất Tuyên  đến cùng ông ngoại Triệu và bác cả Triệu.
Buổi sáng lúc ông ngoại Triệu và bác cả Triệu giữ Triệu Lan Trân   chuyện,  mời Nhan Vệ An và Nhan Hồng An đưa Triệu Nhất Tuyên  bên ngoài  dạo, hẹn bọn họ tới trưa gặp mặt ở nhà ăn.
Cho nên tới giờ trưa hôm nay,   Nhan Đông Hà và Triệu Lan Trân ở đây, Nhan Vệ An và Nhan Hồng An   giữ .
Nhan Vệ An  thấy ba   ở đây, liền hỏi bác cả Triệu, bác cả Triệu liền ôn hòa : "Cơ thể  cháu  thoải mái, ba cháu đưa bà  trở về ,  cần lo lắng quá, ăn xong trở về thăm bà  một chút ."
Vẻ mặt Nhan Vệ An ảm đạm, mà vẻ mặt Nhan Hồng An thì   chút  đổi nào.
Bên , bác cả Triệu giới thiệu Nhan Hoan và Triệu Thành Tích, còn cả hai bé song sinh cho Triệu Nhất Tuyên.
Triệu Nhất Tuyên  thấy Nhan Hoan tròng mắt  rơi xuống.
Anh  : "A... Trời ạ, em họ giống như tiên nữ ... Không chỉ thiết kế quần áo , mà   cũng , nếu  sớm em họ xinh như ,  nên về Trung Quốc sớm một chút."