Hai  ăn cơm xong liền chào tạm biệt ông ngoại Triệu và bác cả Triệu, dọc đường trở về vẻ mặt Nhan Vệ An  chút khó chịu.
Đi đến đoạn đường rừng về khu ký túc xá công nhân viên chức  một bóng , Nhan Hồng An mới  với Nhan Vệ An: "Anh trở về , em   nữa."
Mặt Nhan Vệ An biến sắc.
Anh  : "Hồng An, chắc chắn hôm nay ba  đến chỗ ông ngoại và bác cả  xảy  chuyện gì đó, chắc chắn cảm xúc của   , còn  ba nữa... Em đến xem bọn họ ."
Buổi sáng ông ngoại Triệu và bác cả Triệu đều  để ý đến, thậm chí đến câu khách sáo cũng   với ba  , đương nhiên     bọn họ   gặp ba    bao nhiêu.
Đến ăn cơm bọn họ cũng  giữ  , trong lòng   thật sự khổ sở.
Nhan Hồng An liếc mắt    một cái, : "Không , em  đây"
Anh   xong thật sự xoay  rời .
Nhan Vệ An  bóng lưng  , thật sự  nhịn , : "Hồng An,     ba  đúng,  nên dung túng chú hai với cô nhỏ, cũng  hiện tại cảm xúc của  cực kỳ cố chấp...  mà, nhưng mà dù  bọn họ cũng là ba  của chúng ."
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhan Vệ An là con cả của bọn họ.
Ở nông trường, kỳ thật    trải thời thơ ấu  thời thiếu niên  nhất, trong trí nhớ ba  vẫn luôn ủng hộ, yêu thương hòa thuận.
Cho nên mặc kệ  ngoài thấy bọn họ thế nào, ở trong mắt  , bọn họ vẫn là ba   nhất.
Anh  cảm thấy bọn họ, cực kỳ sâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-460.html.]
Nhan Hồng An  .
Xoay  ,  về phía Nhan Vệ An, : "Cho nên?"
Anh  thở nhẹ một ,  đó   nữa, lấy một điếu thuốc từ trong túi áo ,  xuống thềm đá vương hoa bên đường, châm lửa, từ từ hút một hồi lâu, mới dập ,  ngẩng đầu  về phía Nhan Vệ An vẫn  tại chỗ    như cũ, mang theo nụ    lạnh lùng : "Trước  khi xảy  chuyện, em  ngăn cản một   một  ,  dùng hết  bộ sức lực của em ... Khoảng thời gian đó em cảm thấy em giống  điên."
" mà  ích gì chứ? Bọn họ vẫn  theo quỹ đạo cũ, khiến cho tất cả những chuyện tệ nhất xảy ... Đến mức  ,  còn  em  thế nào? Cũng y như , tốn cả mạng sống  an ủi cảm xúc  rõ ràng của bọn họ? Cùng đau khổ nổi điên với bọn họ? Vậy  ích gì? Em  chuyện   ... Em kiếm tiền, cố gắng cung cấp nuôi dưỡng bọn họ, như   là chuyện thực tế nhất em  thể  cho bọn họ ."
"Có thể ở trong mắt  em m.á.u lạnh...  mà em chỉ là cảm thấy   ý nghĩa. Bởi vì do  cho rằng bọn họ là ba  em, rõ ràng em  thấy bọn họ  nghĩ tới những chuyện bọn họ trải qua, mà bọn họ vẫn  chịu chấp nhận việc   sai, một mặt đắm chìm trong oán hận và bất mãn... Em cũng  ở cạnh bọn họ, để cho bản  sống trong oán hận cùng bọn họ?"
"Có thể  thấy em và em họ  chuyện  ăn  hề  gì ngăn cách, cảm thấy cô  vẫn   như một   đổi gì đúng ?  rõ ràng  sai là bọn họ, vì  chỉ bởi vì bọn họ là ba  em, nên em  nổi điên theo bọn họ? Nổi điên  ích gì? Không  tiền ăn cơm   tiền mua thuốc men   tiền mời bảo mẫu lúc cần tiền  thể dùng ? Chính bọn họ hủy hoại chính , vì  em  hủy hoại bản  theo chứ? Anh cả..."
Anh  thản nhiên : "Mấy thứ  sẽ lây sang  khác. Anh   , đời  sẽ  hủy theo bọn họ."
Nói xong liền xoay  ,   là thật sự rời  luôn.
Ngày hôm nay cặp song sinh thu hoạch   nhiều từ ông ngoại Triệu và bác cả Triệu, mang về nhà hai thùng đồ chơi to.
Buổi tối hai đứa ôm đồ chơi  phấn khích, Nhan Hoan dỗ cả buổi mãi cho đến hơn mười giờ đêm hai đứa mới chịu ngủ, Triệu Thành Tích   giường bên cạnh .
Đợi cặp song sinh ngủ, hai  mới trở về phòng bên cạnh.
Triệu Thành Tích trở về  tối hôm qua.
Hơn nửa đêm ôm cô  ẩu một lúc, hai     lời nào, sáng hôm   cùng cặp song sinh ríu rít  đó   đến khách sạn gặp ông ngoại Triệu và bác cả Triệu, buổi trưa ăn cơm xong  lái xe  cùng hai  đến một  địa điểm cũ, bao gồm nhà chính của nhà họ Triệu, một  nhà máy dệt và xưởng may ở thành phố Tây Châu, đến buổi tối trở về thì trời  tối,  đó chăm sóc cặp song sinh cho đến khi bọn trẻ  ngủ.