Cho đến bây giờ hai mới thể thời gian thuộc về .
Lần hai hơn một tháng gặp.
Đương nhiên Triệu Thành Tích chịu về mà là mua nhà ở bên , Nhan Hoan bảo ở bên đó dọn dẹp nhà cửa, mà Nhan Hoan bên cặp song sinh, đương nhiên thể thì .
Triệu Thành Tích ôm cô, hôn cô từng chút một lúc mới cô và thì thầm : "Nhớ ?"
Thực thường ngày ít khi những yêu thương với cô.
Anh luôn cảm thấy là một lạnh lùng, nhưng bây giờ phát hiện chỉ cần xa một thời gian thì chịu nổi, nhất là ban đêm sẽ nhớ cô đến bức bối.
Cho nên lúc khi đang mân mê làn da trơn bóng của cô mới kìm lòng nổi mà hỏi như .
Nhan Hoan "Ừm" một tiếng.
Đương nhiên là cô nhớ .
Rất nhớ nhớ.
Cô nắm lấy áo ở n.g.ự.c , : "Ban ngày còn đỡ, tuy rằng cũng chút mất mát nhưng bận, Dao Dao và Lâm Lâm cả ngày ầm ĩ nên em cảm thấy gì. buổi tối trong lòng em sẽ trống trải, ôm hôn cũng , chúng đừng xa nữa ? Đến khi em nghiệp thì cũng sẽ tự do."
Còn nửa năm nữa là sẽ nghiệp, tuy rằng đất nước phân bổ theo gói nhưng sinh viên cũng sẽ tự liên hệ với các đơn vị thích, để tránh phân công đến nơi hẻo lánh nào hoặc là đến đơn vị mà thích, cho nên bây giờ đều đang bận rộn.
Chỉ là mặc dù Nhan Hoan nhận thông tin của nhiều đơn vị, cô về đơn vị của họ khi nghiệp nhưng đều cô từ chối.
Bởi vì chuyện mà nhiều lãnh đạo và giáo viên trong khoa đều cảm thấy đáng tiếc. Lúc học ở trường mở cửa hàng kiếm tiền là một chuyện, nhưng nghiệp đại học như ở những đơn vị mà tự kinh doanh, điều quả thực vẻ vang gì cho lắm, thậm chí còn xem tương lai của như một trò đùa, giống như lão giáo sư Thời cảm thấy quả thật chính là con buôn chợ búa.
Tuy nhiên mặc kệ khác nghĩ thế nào thì Nhan Hoan cũng hề quan tâm.
Cô nắm lấy áo , nhón chân và ôm cổ , hôn lên đôi môi mỏng của , đầu cọ và nhẹ nhàng : "Càng ngày em càng thích , thích đến mức trái tim đều tràn đầy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-461.html.]
Đương nhiên ngay từ lúc ban đầu cô cũng thích .
Khi hai mật thì nồng nhiệt cực hạn.
khi đó nồng nhiệt hơn nữa, thì hai cũng là hai cá thể.
Hoàn khác với bây giờ.
Mình và bây giờ, đôi khi khiến cho cô cảm thấy dường như hòa nhập và thể tách rời.
Trái tim của Triệu Thành Tích bỗng căng tràn.
Anh quá cao, cô nhón chân ôm vất vả nên lùi về phía , ôm cô lên giường, mà cô ôm cổ ở .
Anh : "Ừm, chúng sẽ xa nữa."
Rồi cúi đầu hôn cô từng chút từng chút, cởi áo cô hôn xuống.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ngày hôm đưa ông ngoại Triệu và bác cả Triệu thăm mộ của hai và cô.
Buổi sáng lúc Nhan Hoan tỉnh dậy, cô đang ở trong n.g.ự.c của Triệu Thành Tích làn gió thổi qua rèm cửa khẽ đung đưa, nghĩ đến chuyện đột nhiên một câu: "Mẹ thật ngốc, oán báo oán thù báo thù, nếu em là thì sẽ xa ba, cho dù là trong nhà ai đó của em, cũng thể chi phối em. Nếu em một chị giống như Triệu Lan Trân, bỏ con của em, ép em chia tay với yêu em thì chắc chắn em sẽ chửi thẳng bà rằng tại bà bóp c.h.ế.t con của , đó g.i.ế.c cả gia đình của chồng bà để trả thù cho hai. Thần kinh, cho dù trong lòng em vướng mắc, em cũng sẽ lời khác mà cắt đứt quan hệ với , cũng nhất định sẽ tìm để hỏi rõ ràng, nhưng mà em khác với bà, em khái niệm gia đình càng trai chị gái tình cảm sâu đậm gì, cho nên em mới sẽ chuyện ."
Cô xong thì thở dài.
Triệu Thành Tích ôm đầu cô trong n.g.ự.c và : "Ít nhất thì bây giờ em sống , bà sẽ vui vẻ và yên tâm."
Đôi mắt Nhan Hoan chua xót, thì thầm "Ừm" một tiếng.
Mộ của hai Triệu và Triệu Lan Huyên hiện đều trong nghĩa trang thành phố Tây Châu, cảnh vật chung quanh thanh tịnh và đẽ, quét dọn cũng sạch sẽ. Đây là một chút an ủi với ông ngoại Triệu và bác cả Triệu, nhưng cũng chỉ là một chút.
Nghĩ đến con gái lớn liệt ở giường lòng đầy cố chấp uất hận, thấy con trai thứ và con gái út lặng lẽ trong nghĩa trang , thì trái tim ông cụ thể yên ?