Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                            
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Cô lắc đầu  thấy sự kiên định trong mắt của Triệu Lan Huyên, cô nhẹ hít  một    : "Cô, cô nhất định  thật khoẻ mạnh bởi vì  đời  sẽ   ai yêu con của  hơn chính bản    cả. Nếu như cô  việc gì thì mặc kệ cô   giao đứa nhỏ cho ai... thì ai  thể  chắc   khác sẽ quyết định vận mệnh của em  như thế nào."
Triệu Lan Huyên sửng sốt.
Bà  giương mắt lên  đỉnh đầu Nhan Hoan, một hồi lâu  bà  mới nhẹ nhàng "ừm" một tiếng.
Bà   một bức thư gửi  cho Quy Hồng Anh.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bởi vì Quy Hồng Anh là bạn của bà  đồng thời còn ở cùng một nông trường với chị cả của bà .
Bà  nhờ bác gái Viên giúp  gửi bức thư  ngoài, tất nhiên bác gái Viên nhận  thư sẽ mang đến cho bí thư chi bộ thôn Viên Đại Lập để Viên Đại Lập mang  kiểm tra .
Viên Đại Lập mở   kỹ, trông thấy nội dung bên trong   gì đặc biệt... chủ yếu là   đến Kiều Chấn Dự mà chỉ   nhờ Quy Hồng Anh hỗ trợ đưa đứa nhỏ Nhan Hoan  rời . Vì thế ông  cũng  giữ bức thư   mà để cho  trong thôn  xuống núi cũng cùng  mang theo gửi  ngoài.
Quả thật Quy Hồng Anh là một  bạn  đáng tin cậy.
Sau khi bà nhận  thư là  một chuyến ngay tới tìm Triệu Lan Trân.
Tất nhiên Triệu Lan Trân  thấy bức thư cũng  sửng sốt.
 dù  thế nào bà  cũng   cách nào tin tưởng   em hai của  sẽ  một đứa con gái  sáu bảy tuổi.
Làm   thể?
 bà  vẫn im lặng thu dọn một ít thức ăn nhờ Quy Hồng Anh  lên núi một chuyến: "Hồng Anh, cô cũng  từng gặp qua em hai của  , nếu như cô cảm thấy đứa nhỏ  là con của em hai nhà  thì cứ đưa con bé  đây... cũng giúp  để ý con bé."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-519.html.]
Triệu Lan Trân nghĩ đến em gái của  mà lòng đau như  d.a.o cắt.
  đau lòng   càng hận hơn.
Cuối cùng bà  trút hết tất cả những uất hận  lên  nhà họ Kiều và Kiều Chấn Dự.
Quy Hồng Anh  lên núi.
Nhan Hoan  một loại cảm giác hoảng hốt khi  thấy Quy Hồng Anh thời còn trẻ.
Kiếp   đầu tiên cô trông thấy Quy Hồng Anh là khi Quy Hồng Anh cũng  trung niên . Tuy rằng về  hai nhà cũng   thiết nhưng bọn họ vẫn qua  với ,  trông thấy bà từ lúc còn trung niên đến khi về già   qua đời.
Mà hiện tại cô  thấy  bộ dạng khi còn trẻ tuổi của bà mà kiếp  cô  từng  thấy qua. ... Cô  khỏi suy nghĩ hiện tại Triệu Thành Tích còn đang ở ? Không  bộ dạng hiện tại của  thế nào, nếu tính thời gian thì lúc  chắc hẳn  cũng mới chỉ tám chín tuổi, chắc là  vẫn đang ở  núi cùng bà ngoại.
Tất nhiên Quy Hồng Anh  thấy Nhan Hoan cũng sửng sốt một trận.
Bà  quen  với  hai nhà họ Triệu nên tất nhiên  thể    diện mạo của Nhan Hoan đặc biệt là đôi mắt    giống với  hai nhà họ Triệu.
Quy Hồng Anh cầm theo  nhiều đồ cho Triệu Lan Huyên còn an ủi bà  một hồi  mới đưa Nhan Hoan  xuống núi.
Đương nhiên Nhan Hoan   rời khỏi Triệu Lan Huyên  lúc , cô cầm lấy tay Triệu Lan Huyên nhưng cuối cùng vẫn  theo Quy Hồng Anh rời .
Việc  thật sự  quan trọng nên mới  giao bức thư  cho Quy Hồng Anh, nếu như  đường xảy  sự cố gì  thì về     cái gì cũng  khó khăn.
Lúc Nhan Hoan  xuống núi  gãi lấy tay Triệu Lan Huyên nhẹ nhàng : "Cô ơi, cô chờ cháu trở về nhé, cháu  xuống núi chuẩn  đồ của em nhỏ giúp cô, nhất định cháu sẽ trở về... còn cả..."
Cô đột nhiên duỗi tay ôm lấy bà  : "Cô ơi, ba cháu c.h.ế.t là   nhiều nguyên nhân,  trực tiếp hại c.h.ế.t ba cháu chính là  nhà họ Nhan chứ  bao giờ là chú Kiều cả... Chú  vẫn luôn ở chiến trường tiền tuyến hăng hái chiến đấu vì quốc gia,  nhà họ Kiều   chuyện đó căn bản   liên quan gì đến chú  cả. Bác cả vẫn luôn để ý  mắt nhưng    gì cả thậm chí còn dung túng cho em dâu... Cho nên nếu như thật sự mà  thì chuyện  giận chó đánh mèo đó chẳng  bác cả còn ghê tởm hơn cả chú Kiều ? Vậy nên  khi  cháu c.h.ế.t mới tình nguyên đưa cháu đến nơi ở  của cô chứ   để cháu  tới chỗ của bác cả... Cô ơi, ba cháu c.h.ế.t nhưng cô   gì sai cả,  sai chính là  khác, cô  cần  dùng cách thức tự  thương tổn chính  để cho kẻ  đạt  mục đích."