Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cô hộ sĩ cúi mở ngăn kéo tủ đầu giường bên cạnh giường bệnh lấy từ bên trong một vài phong thư đưa tới mặt Kiều Chấn Dự : "Doanh trưởng Kiều, xem ở đây một vài bức thư, xem mở bức thư nào thì để cho nhé?"
Kiều Chấn Dự xuống, ban đầu ánh mắt còn đang tản mạn nhưng khi thấy mặt phía của một bức thư thì đột nhiên dừng một chút. ... Ông quen thuộc với nét chữ bức thư .
Những năm đầu tìm con gái về, ông thì ở Bắc Kinh còn con gái thì đang ở thành phố Tây Châu. Ông cẩn thận tính toán hai liên hệ cũng nhiều lắm nhưng mỗi ông gửi thứ gì đó cho cô là sẽ luôn nhận một bức thư ngắn gọn lời cảm ơn. Tuy rằng đó chỉ mấy câu nhưng bởi vì ông cất nó ngăn cùng của bàn việc, thỉnh thoảng lấy xem nên ông quen thuộc với nét chữ , quen đến mức mà ông còn thể chép .
Cái , thể?
Ông duỗi tay nắm lấy bức thư .
Hộ sĩ vội miệng vết thương của ông còn lành vẫn nên để cô giúp ông nhưng ông chỉ một câu ngắn gọn rằng "Không cần" đó tự mở bức thư .
Trong bức thư chỉ ngắn gọn tình hình hiện tại của Lan Huyên còn cả địa chỉ cụ thể, thậm chí dường như đối phương còn sợ ông tìm thấy mà còn vẽ thêm một các bản đồ đơn giản về đường từ thành phố Tây Châu đến công xã và thôn Viên Gia.
Cuối thư còn van cầu ông khi nhận bức thư thì nhất định chạy trở về ngay, còn ... tình hình hiện tại của Lan Huyên đều là do nhà họ Kiều tạo thành. Người nhà họ Kiều cùng bí thư chi bộ thôn Viên Gia cấu kết với đưa Lan Huyên chỗ c.h.ế.t cho nên xin ông thể vì tới mà giao chuyện cho nhà họ Kiều .
Bức thư ký tên.
Tay Kiều Chấn Dự phát run.
Là bút tích của Hoan Hoan.
Còn cả việc ông tin tưởng tuyệt đối rằng năm đó ông hề nhận bức thư .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-522.html.]
Việc cũng quá mức quỷ dị đáng sợ.
Ông thở hổn hển mấy cơn choáng váng cũng đánh úp tới, mồ hôi lạnh trán lăn xuống.
Ông nhắm mắt , khi bất tỉnh còn với cô hộ sĩ : "Giúp gọi Từ... đội trưởng Từ, Từ Chí Minh đây."
Từ Chí Minh là cấp của ông đồng thời cũng là thầy là bạn. Sau Từ Chí Minh và ông cùng điều đến Bắc Kinh, ông bệnh về hưu, mối quan hệ thiết, tin cậy giữa hai vẫn luôn duy trì trong bằng năm mãi đến khi Từ Chí Minh qua đời.
Ông xong thì cũng hôn mê bất tỉnh nhưng tay vẫn còn nắm chặt lấy lá thư .
Vân Mộng Hạ Vũ
Hộ sĩ kinh hãi vội kiểm tra tình trạng của ông , khi thử kiểm tra thở mới nhẹ nhàng thở cẩn thận kiểm tra miệng vết thương xem chảy m.á.u . Cô thở dài đỡ ông xuống mới thu dọn thư từ giường nhưng dù cho cách nào cũng thể rút bức thư tay ông nên cô chỉ thể từ bỏ. Nhớ đến giọng điệu của ông khẩn cấp như , cảm xúc còn kích động, cô sợ là chuyện công việc gì đó nên cũng dám kéo dài thời gian mà lập tức trở về báo cáo với hộ sĩ trực đánh điện tín đến cho đội trưởng Từ còn đang ở phía biên giới mời ông khẩn cấp đây.
Đội trưởng Từ nhận điện báo cũng hoảng sợ, ông còn tưởng rằng Kiều Chấn Dự gì nên cũng chỉ một tiếng với chính uỷ đó mang theo của cùng từ biên giới chạy đến bệnh viện ngay trong đêm.
Tới bệnh viện thấy hộ sĩ tỉnh còn trở ngại gì nữa thì ông mới nhẹ nhàng thở .
Ông còn nghĩ chuyện gọi đến đây chắc hẳn cũng là chuyện công việc, khi hôn mê ông đều báo cáo hết với ?
Sao giờ tỉnh dậy vội vã gặp ông ?
Sau khi đến nơi ông cũng tới phòng bệnh một chuyến nhưng Kiều Chấn Dự vẫn còn đang ngủ nên ông cũng quấy rầy nữa mà đến nhà khách của bệnh viện ngủ một đêm đợi đến sáng sớm hôm mới đến bệnh viện.
Lúc tới bệnh viện một nữa thì Kiều Chấn Dự dựa ở giường bệnh .
Vốn dĩ đội trưởng Từ còn đang mở miệng trêu chọc ông vài câu nhưng ngờ tới ông còn kịp lời nào thì Kiều Chấn Dự đưa thẳng hai phong thư cho ông : "Đội trưởng, thể trở về thành phố Tây Châu một chuyến xử lý một vài chuyện ?"