Nhan Hoan kinh ngạc  ông , một lúc  mới gọi một tiếng: "Tư lệnh Kiều?"
 ,   còn cái gì  thể nghi ngờ?
Kiều Chấn Dự mím môi  một tiếng "Phải" .
Nhan Hoan   lời  của ông   lập tức thở dài một .
Không, là thở nhẹ nhõm một  dài... Chính cô  thể đột nhiên xuất hiện ở thời điểm  một cách kì quái, thì ba cô   ký ức kiếp , thì  gì kỳ quái chứ?
Ông   trở về là , chuyện   thể giao cho ông  .
Trong  thời gian  thật đúng  tan nát lòng của cô.
Kiếp  tình huống của cô như  cũng  từng quan tâm đến...
Ngay tại lúc Kiều Chấn Dự  chằm chằm cô,  ánh  của ông  cô  tới  xuống  giường bệnh của ông , thở dài, : "Nếu  ba  trở về, con cũng  cần lo lắng như  nữa."
Kiều Chấn Dự đưa tay sờ sờ đầu của cô... Đây là chuyện kiếp  ông   từng  qua.
  mắt chỉ là một cô gái nhỏ sáu bảy tuổi, ngược    bất cứ chướng ngại tâm lý gì.
Ông  : "Hoan Hoan, rốt cuộc  chuyện gì ?"
"Con cũng  !"
Nhan Hoan giang tay , liền  chuyện  đột nhiên biến thành bộ dáng  xuất hiện trong nhà họ Viên ở  núi.
Cô : " , con  với , con là con gái của bác hai... Dù  đây cũng là chuyện   chứng cứ,  sẽ  tình cảm với con vì bác hai  chết, con  con là con gái bác hai,  thể để  nảy sinh tình cảm,  thuận tiện mở khúc mắc trong lòng ... A, còn thuận tiện lột lớp mặt nạ giả mù mưa sa của Triệu Lan Trân."
Kiều Chấn Dự:...
"Trong  thời gian  vất vả cho con ."
Ông  áy náy : "Việc  ba  giao cho đội trưởng Từ  xử lý, con đừng cực khổ quá, chờ vết thương của ba  hơn một chút,  sẽ trở về luôn."
Nhan Hoan  đầu  ông  một cái, lắc đầu, : "Ba cứ tĩnh dưỡng một đoạn thời gian , đợi sức khỏe  hơn... Con  với  là ba  thương thật nặng,  rõ sống chết, đoán chừng  thể   càng dễ tha thứ cho ba một chút, ba đợi đến lúc con  đời trở  cũng  muộn, lúc  chắc chắn con  thể khuyên bà  tha thứ cho ba."
Lúc cô  câu "Ba đợi đến lúc con sắp  đời"    tự nhiên, chỉ là Kiều Chấn Dự  thấy  nhíu nhíu mày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-524.html.]
Ông  im lặng trong chốc lát : "Con để ý cô  giúp ba, đừng để cô quá thương tâm,  chuyện gì đánh điện báo hoặc là gọi điện thoại cho ba, lúc cần ba sẽ trở về ngay lập tức."
Ông   : "Chỗ nào dùng tiền cứ dùng, tiền của ba ở ký túc xá, ba bảo cho đội trưởng Từ đưa cho con một khoản tiền , chờ   ba sẽ trả  cho  ."
Vừa   dừng một chút, : "Vậy bây giờ hộ khẩu của con ? Đang ở chỗ nào?"
Sở dĩ đột nhiên nhắc tới chuyện hộ khẩu, là bởi vì ông  định , sẽ gửi tiền định kỳ cho cô, nhưng mà Nhan Hoan đến ngay cả sổ hộ khẩu cũng  ,   hợp thành ?
"Không ."
Nhan Hoan lắc đầu, : "Trên núi quản  nghiêm, hiện tại con như thế , chỉ  theo  khác, cũng  ai điều tra cái ."
Vân Mộng Hạ Vũ
Kiều Chấn Dự thở nhẹ một , : "Vậy ba xin với bên tổ chức một cái, chuyển hộ khẩu của con với  con sang chỗ ba."
Nhan Hoan nghiêng đầu  ông  một cái, chậm rãi : "Thật  cũng  cần phiền toái như , con cũng   con  thể ở  nơi  bao lâu,  lẽ chờ đến lúc con  đời con liền biến mất... Ai,  như , chờ dàn xếp cho  xong, con  xem Thành Tích một chút,   hiện tại   thế nào ."
Có thể thấy  lúc tám chín tuổi cũng  tệ.
Cô   cảm giác gì với việc  thể biến mất cả,  thể trở về   dễ dàng gì .
Thuận theo tự nhiên .
"Trước tiên cứ  về ."
Kiều Chấn Dự vẫn kiên trì : "Đến lúc đó tình hình thế nào   tiếp."
Nhan Hoan liền  đầu  ông  nở nụ .
Kệ ông  ,  một phần giấy tờ quả thực dễ dàng hơn một chút.
Xế chiều hôm đó đội trưởng Từ liền đưa Nhan Hoa và vợ chồng Quy Hồng Anh cùng  trở về thành phố Tây Châu.
Đến thành phố Tây Châu, vợ chồng Quy Hồng Anh vợ chồng liền giao Nhan Hoan cho đội trưởng Từ, chào tạm biệt bọn họ  về nông trường.
Trước khi , Quy Hồng Anh ôm lấy Nhan Hoan, : "Có gì cần giúp đỡ  thể tới tìm chúng  bất cứ lúc nào."
Nhan Hoan cám ơn bà với đội trưởng Hùng, hiện tại  càng thật lòng hơn kiếp ... Hai vợ chồng , ở kiếp  với kiếp , đều luôn giúp đỡ cô  nhiều.
Cô : "Cảm ơn."