Vương Thải Hà nghĩ nghĩ , đột nhiên nhớ tới chuyện Cố Hằng buổi sáng khiến bà “ôi chao” vỗ đùi một tiếng.
Chuyện thể kéo dài.
Tuy ai dám trắng trợn tham ô vị trí công tác nhưng vẫn sẽ tuyển công nhân tạm thời vị trí trống, trong xưởng ít quan hệ, những con cái sắp xuống nông thôn thì càng sẵn sàng chi tiền hơn, bởi nếu kéo dài lâu, về công việc cũng sẽ trở nên khó khăn.
Mặc dù với trạng thái của Thẩm Triều Triều thể đến nhà máy việc, nhưng công việc mà ba cô để thể lãng phí.
Toàn bộ xem xem Thẩm Triều Triều xử lý như thế nào.
Mà khi Vương Thải Hà ba chữ xưởng máy móc, Thẩm Triều Triều vốn nghĩ đến Cố Kỳ Việt nhanh chóng hồn, cứ như đụng công tắc hỏng nào đó khiến thể cô theo đó trở nên cứng ngắc, mặt mày hiện lên vẻ sợ hãi.
Sau khi gả nhà họ Cố, Thẩm Triều Triều ít khi nhớ tới cảnh tượng ký ức đột nhiên hiện lên trong đầu về cuộc sống tương lai ác mộng của cô.
Vốn tưởng rằng cô sẽ bối rối vì nó nữa.
Dù cô cũng tự cứu thành công, sẽ giẫm vết xe đổ... Quản đốc xưởng máy móc Vương Kiến Thiết còn dám dây dưa với cô nữa.
Mọi thứ đều đang phát triển theo hướng .
hiện giờ, Thẩm Triều Triều là cô quá ngây thơ, tuy cô vẫn thật sự trải qua tương lai ác mộng trong đời, nhưng những cảnh tượng trong ký ức vẫn quá mức đáng sợ, lẽ sẽ khiến cô cả đời đều thể quên.
Bất kể là ở thành phố Giang Lâm mắng chửi là đắn, là xuống nông thôn những thanh niên trí thức khác cô lập, đến cuối cùng vì theo dõi mà dứt khoát lựa chọn con đường cùng là tự sát...
Mỗi một sự kiện đem đều khiến cảm thấy ngạt thở giống như tuyệt vọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-ga-cho-luu-manh/chuong-106.html.]
Thẩm Triều Triều theo bản năng đưa tay túm chặt góc áo, mặt cố gắng để lộ nỗi hoảng sợ trong lòng, giữ như bình thường, nhưng giọng cô vẫn xen lẫn chút run rẩy: “Con cần đến phần công việc , bà nội giúp con tìm xử lý !”
“Ôi, , bà nội nhất định sẽ xử lý giúp con!”
So với Vương Thải Hà vui tươi hớn hở, tâm trạng của Thẩm Triều Triều liên tục sa sút khiến cô xem nổi tivi nữa, tâm trạng cô giống như bình chứa đầy nước, càng ngày càng nặng nề.
Để tránh thất thố mặt bà Vương, cô tìm cớ sân tản bộ.
DTV
Có lẽ hóng gió sẽ giúp tâm hồn dễ chịu hơn một chút.
Lúc sân nhà họ Cố, đầu tiên là Thẩm Triều Triều xem xét cây thuốc ở một góc, nó đ.â.m chồi non xanh mơn mởn, những thứ cũng cây thuốc quý giá gì, chu kỳ sinh trưởng dài.
Cây thuốc chân chính đắt tiền Thẩm Triều Triều cất giữ cẩn thận, bào chế xong là thể bảo tồn trong một thời gian lâu.
Xem xét xong tình huống phát triển của cây thuốc, cô đến khu vực trồng hoa, chậm rãi xổm xuống, giơ tay chọc chọc chồi non đang phá đất chui lên, thấy hoa trưởng thành khỏe mạnh, khóe môi của Thẩm Triều Triều khỏi giương cao.
Trong mắt cô mang theo mong ước, hy vọng chúng sẽ vượt qua mưa gió, lớn lên khỏe mạnh, để thể nở những bông hoa xinh nhất.
“Cốc cốc.”
Đang lúc Thẩm Triều Triều xem xét hoa cô trồng thì cửa viện đột nhiên bên ngoài gõ vang.
Thẩm Triều giật nảy , cô cảnh giác đầu , kết quả đợi trong lòng xuất hiện ý nghĩ thì bên ngoài lên tiếng: “Bà nội mở cửa, con quên mang chìa khóa.”
Là giọng của Cố Kỳ Việt!