Cửa xe mở , bên trong qua.
Từng ánh mắt như hóa thành thực chất quét đến tay chân Thẩm Triều Triều bắt đầu run rẩy.
cô mới xuất hiện dấu hiệu khủng hoảng bất an, Cố Kỳ Việt ở bên cạnh đột nhiên chủ động, sải bước đôi chân dài, đổi thành kéo Thẩm Triều Triều lên xe.
DTV
Nhìn tấm lưng cao lớn rộng rãi phía , che chắn cô .
“Đi ?”
“Đường Bảo Vệ, thành phố Nam.”
Đi qua cửa xe “kẽo kẹt” một tiếng mở , bán vé ở ghế , thành thạo hỏi . Đợi đến khi Cố Kỳ Việt xong, chị lập tức xé xuống một tấm vé xe: “Đi qua mười trạm, giá vé một hào ba xu.”
“Lấy hai vé.”
Sau khi mua vé xong, trong sự thúc giục của nhân viên bán vé, xe càng trở nên chật chội.
Lần Cố Kỳ Việt và Thẩm Triều Triều cũng chen chúc trong đó.
Cố Kỳ Việt cao lớn vững, xung quanh vốn dĩ dám chen qua.
Nhìn dáng vẻ bất cần đời cũng đắn gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-ga-cho-luu-manh/chuong-129.html.]
Ngược Thẩm Triều Triều bên cạnh Cố Kỳ Việt trở thành quả hồng mềm, đám xô đẩy, giống như hoa cỏ đang trong cuồng phong mưa rào, run rẩy đáng thương nhưng cách nào tránh khỏi cánh hoa lá cỏ thổi bay ướt đẫm.
Thẩm Triều Triều dám lời nào lúc , cô chỉ thể rụt vai để giảm bớt tiếp xúc với khác khiến Cố Kỳ Việt càng càng nhíu mày, nhưng ở trong xe buýt chật chội cũng tìm chỗ trống, cuối cùng chỉ thể đưa tay kéo Thẩm Triều Triều lòng, dùng thể che chắn cho cô khỏi sự chen lấn của khác.
Cũng may xe buýt lộn xộn cũng ai để ý đến hành động . Mãi đến khi Cố Kỳ Việt bảo vệ kín mít, sự khủng hoảng ngừng dâng lên của Thẩm Triều Triều mới tiêu tan một chút, nhưng vẫn bất an...
Cô đưa tay nắm lấy góc áo Cố Kỳ Việt, trong lòng chán nản, cô vốn tưởng rằng trạng thái của hơn ít, thể miễn cưỡng thích ứng với việc ngoài .
Lần cô cũng là giúp đỡ, để Cố Kỳ Việt một bận rộn, nhưng bây giờ cô trở thành gánh nặng. Nếu như mang theo cô, Cố Kỳ Việt sẽ càng thoải mái hơn.
Càng nghĩ càng khổ sở, Thẩm Triều Triều cúi đầu xuống, bàn tay nắm lấy góc áo cũng từ từ buông , cả giống như một cây nấm nhỏ ở góc tường âm u cảm xúc tiêu cực bao vây, héo mòn dần.
Dáng vẻ khiến Cố Kỳ Việt thấy thì lập tức bực bội, đưa tay lên kéo b.í.m tóc cô, cũng thích ứng nhưng thể ném Thẩm Triều Triều khỏi , chỉ thể để cô ép , mới mở miệng : “Nắm chặt , đừng để chen mất.”
Trong xe buýt, ngoài hành khách còn gà vịt ngỗng, heo con, dê con... đủ loại động vật, mùi hương xe cũng theo đó trở nên kỳ quái, khiến chỉ bịt mũi .
Mà lúc Cố Kỳ Việt phiền não , bởi vì Thẩm Triều Triều đang dựa thơm. Một mùi thơm đặc biệt, giống mùi thảo dược thanh mát dễ chịu.
Tuy thể che lấp mùi hương hỗn tạp trong xe nhưng cũng thể giảm bớt phần nào khiến cho mũi tra tấn nhưng cũng bởi , mùi hương quá mức mãnh liệt từ Thẩm Triều Triều khiến Cố Kỳ Việt bắt đầu bối rối.
Phụ nữ đều thơm như ? Lại còn mềm mại nữa chứ?
“Cố Kỳ Việt, em phiền phức ? Vừa vô dụng cứng đầu.”