Nghĩ đến việc bản suýt chút nữa thì thương, chị Đại Lâm tức giận “gào” lên một tiếng, chị quan tâm đến việc tên thương , lao đánh tới tấp, xé rách quần áo, thậm chí còn giật cả tóc của . Còn những kẻ khác thì cảnh giác bao vây Cố Kỳ Việt.
Thậm chí, tên cầm đầu Vương Thạch còn định dùng lời lẽ để lấy lòng thương hại của Cố Kỳ Việt nhưng kịp mở miệng, Cố Kỳ Việt mất kiên nhẫn, tay giải quyết đám xung quanh.
Lũ khốn kiếp dám ném đá nhà dân, chắc chắn chẳng loại gì!
Không ngu ngốc thì cũng độc ác.
Cố Kỳ Việt thể dễ dàng đối phó với cả một băng nhóm buôn , huống hồ là đám ô hợp . Anh giống như hổ lạc bầy cừu, đánh cho bọn chúng kịp trở tay, khiến Vương Thạch thể khoanhy nữa.
Hắn nhận tiền của , vất vả lắm mới tập hợp một đám đến đây gây rối, nếu như đàn ông phá hỏng chuyện , kiếm cơ hội như nữa?
Nghĩ , Vương Thạch quyết định dạy cho Cố Kỳ Việt một bài học, thể để phá hỏng chuyện của ...
DTV
Đáng tiếc Vương Thạch tự đánh giá quá cao bản , giống như bọ ngựa đá xe, cuối cùng Cố Kỳ Việt đánh cho sức lực để phản kháng.
Bởi vì Vương Thạch là kẻ cầm đầu nên Cố Kỳ Việt đánh tàn nhẫn hơn những tên còn , chắc chắn dạy cho bọn chúng một bài học, nếu bọn chúng sẽ còn đến gây chuyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-ga-cho-luu-manh/chuong-169.html.]
lúc Cố Kỳ Việt đang đánh hăng say thì cửa nhà họ Thẩm đột nhiên mở . Nghĩ đến việc bản mới tay đánh , Cố Kỳ Việt định lên tiếng giải thích thì chị Đại Lâm ở bên cạnh kích động chạy đến mặt Thẩm Triều Triều.
Chị vỗ mạnh đùi, vẻ mặt vẫn còn chút sợ hãi : “Triều Triều, may mà em ngoài đấy, đám hung dữ lắm, chúng nó định ném đá đầu chị đấy!”
Nói đến đây, chị Đại Lâm đột nhiên kích động, bắt đầu khen ngợi Cố Kỳ Việt: “May mà chồng em kịp thời xuất hiện, nếu chị bệnh viện ! Lúc đầu tiên thấy , chị là , quả nhiên lầm mà! Giỏi lắm!”
Vừa chị Đại Lâm giơ ngón tay cái lên, cao to, khỏe mạnh, đánh cũng giỏi. Chắc chắn là đàn ông .
Triều Triều thật là phúc!
Nghĩ đến chồng vô dụng nhà , chị Đại Lâm Thẩm Triều Triều với ánh mắt ngưỡng mộ, nếu như trẻ tuổi thường ngại ngùng, chị sớm trêu chọc hai .
Nghe chị Đại Lâm , Thẩm Triều Triều miễn cưỡng nở nụ , trong mắt ẩn chứa nỗi buồn khó giấu, nhưng nhanh đó, cô nhớ đang đeo khẩu trang, cần cố . Khóe môi cứng đờ nhanh chóng trở về trạng thái ban đầu.
Cô cảm kích Cố Kỳ Việt tay giúp đỡ, nhưng mà cô vất vả lắm mới thể tạm thời nghĩ đến , mà bây giờ xuất hiện, khiến trái tim cô vốn bình lặng nổi lên gợn sóng.
Nếu như Cố Kỳ Việt là một tên xa, lẽ cô sớm quên . là một đàn ông như , hình bóng khắc sâu trong tim cô, quên cũng khó.
Nghe chị Đại Lâm khen ngợi, Cố Kỳ Việt đầu Thẩm Triều Triều. Chỉ một cái liếc mắt nhận sự lúng túng và buồn bã trong mắt cô, để chị Đại Lâm tiếp tục nữa, vội vàng lên tiếng cắt ngang: “Chị Đại Lâm, cảm ơn chị tay giúp đỡ, và Thẩm... Triều Triều chuyện , chị xem...”