Kẻ lưng đối phó nhà họ Cố và , trải qua chuyện treo thưởng ở chợ đen dễ dàng tìm . Sự thật phơi bày khiến kinh ngạc.
Không ngờ là cô !
Lưu Tư Tư.
Trước đó, Cố Kỳ Việt lẻn nhà họ Lưu tìm chứng cứ phạm tội tham ô nhận hối lộ của Lưu Vi Dân, khiến nhà họ Lưu chỉ trong một đêm sụp đổ, Lưu Tư Viễn thuê băng nhóm buôn kết án cải tạo lao động mười năm, đó vợ của Lưu Vi Dân đưa con gái Lưu Tư Tư di cư nước ngoài.
Cứ tưởng rằng chuyện của nhà họ Lưu cứ thế cho qua. Kết quả, ngờ Lưu Tư Tư mang lòng oán hận, lén lút về chuẩn trả thù...
Hiện giờ chi tiêu hằng ngày và tiền treo thưởng đều là tiền tham ô mà Lưu Vi Dân giấu kỹ.
Số tiền vẻ ít, khiến cho đám côn đồ ngóng tin tức nhịn mà xoa tay, ánh mắt Cố Kỳ Việt đầy tham lam, trong lòng đang toan tính.
Dù cho bọn chúng im lặng , Cố Kỳ Việt vẫn lên tiếng: “Nếu như tiếp tục sống yên thì đừng động cô , thật với các , sẽ đến đồn cảnh sát báo án.”
Mặc dù thể lựa chọn cách khác để dạy dỗ Lưu Tư Tư nhưng cần thiết, Cố Kỳ Việt vì loại phụ nữ mà tự tay.
DTV
Anh cũng lười quan tâm đến cô . Với mạch não kỳ lạ của Lưu Tư Tư, khi còn đang mong chờ trả thù... Hừ, cô nghĩ lắm!
Bây giờ là vợ ! Làm việc vẫn nên cẩn thận là hết, nếu lỡ như thật sự chơi lớn, cuối cùng bắt tù, chỉ còn Thẩm Triều Triều ở bên ngoài khác dòm ngó... Chỉ nghĩ thôi thấy tức giận, cho nên từ nay về tuân thủ pháp luật.
Lưu Tư Tư ít chuyện vi phạm pháp luật, hơn nữa còn tiêu xài tiền tham ô của tội phạm Lưu Vi Dân, càng là hành vi mà vẫn cố tình phạm pháp, chắc chắn sẽ kết cục gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-ga-cho-luu-manh/chuong-238.html.]
“Anh Cố, trong tay ả đàn bà còn ít thứ , em gần đây chạy đôn chạy đáo mệt đứt chân , lấy một chút cũng quá đáng chứ!”
Trong đám côn đồ kẻ cam lòng, khiến Cố Kỳ Việt khẩy , dọa cho tên đó toát mồ hôi lạnh: “Chẳng lẽ trả thù lao ? Tiền đưa cho các là đem cho chó ăn ?”
Cố Kỳ Việt chuyện khách sáo, nhưng đối với đám côn đồ mà , ngược như càng lực uy hiếp, khiến chúng dám ý nghĩ khác, liên tục lên tiếng thề sẽ loạn.
Anh Cường ở bên cạnh ha hả , thấy chuyện giải quyết, cũng để đám nhãi ranh tiếp tục ở nhà , đuổi tất cả ngoài, để một bãi tàn thuốc lá.
Nụ của Cường lập tức biến mất, thầm nghĩ mà còn để rác ở đây nữa thì sẽ bắt bọn họ ăn hết!
Sau đó sang Cố Kỳ Việt, Cường nhịn hỏi: “Kỳ Việt, thật sự định báo cảnh sát ? Con nhỏ đó hại ít , là tìm xử lý nó một trận cho hả giận!”
Nghe Cường xúi giục phạm tội, Cố Kỳ Việt liếc xéo một cái, từ chối: “ là thanh niên tiên tiến, đương nhiên báo cảnh sát, sử dụng luật pháp trừng trị kẻ .”
Nói xong, Cố Kỳ Việt dậy khỏi ghế, hoạt động cơ thể một chút, miệng tiếp tục : “Anh kiếm tiền ở chợ đen thì kiếm, đừng động những thứ khác, nếu đến lúc đó cũng quân pháp bất vị .”
“Cút cút cút, miệng chó mọc ngà voi, giống ?”
Bị Cường cầm chổi đuổi khỏi sân, Cố Kỳ Việt cũng giận, vui vẻ về nhà. Sau khi giải quyết xong một chuyện phiền phức, tiếp theo sẽ thời gian rảnh. Anh thể ở bên cạnh Thẩm Triều Triều nhiều hơn.
Đang nghĩ đến Thẩm Triều Triều, Cố Kỳ Việt bỗng thấy một bóng dáng quen thuộc, chớp chớp mắt, khi kỹ thì phát hiện đúng là Thẩm Triều Triều đang đeo khẩu trang. Hôm nay cô ngoài? Lại còn một nữa chứ.
Trong lòng tràn đầy nghi ngờ, Cố Kỳ Việt lên tiếng gọi: “Thẩm Triều Triều!”
Nghe thấy gọi tên , Thẩm Triều Triều giật , đó vội vàng chạy về phía Cố Kỳ Việt. Chưa kịp để Cố Kỳ Việt chào hỏi, Thẩm Triều Triều nắm chặt lấy tay , trong mắt cô tràn đầy hoảng sợ: “Cố Kỳ... Việt, ... theo dõi... em...”