Đương nhiên chỉ Thẩm Triều Triều mới thích sách, còn thì thấy mấy cuốn sách văn học đó chỉ đau đầu. Còn nếu thua cược...
Trước đây khi Cố Kỳ Việt ở nhà Cường, phát hiện một cuốn sách quý dùng để kê chân bàn... Khụ khụ, tóm , khi nhắc đến tên cuốn sách , mắt chú Lữ sáng rực lên.
Sau đó ông cũng do dự lâu mà nhanh chóng đồng ý cá cược. Chỉ là từ ngày cá cược đến giờ cũng lâu, từ bài đến gửi thư, đến khi báo chí duyệt bài cần một thời gian nhất định, thể nào nhanh chóng thành như .
Trước đây chú Lữ cũng từng gửi bài, chắc cũng quy trình, thì bây giờ ông đến đây là vì lý do gì? Mang theo nghi vấn, Cố Kỳ Việt chặn cửa mà nghiêng nhường đường cho Lữ Tiểu Quân nhà.
Lữ Tiểu Quân tay cầm cốc giữ nhiệt, vẻ mặt tán đồng, nhà bắt đầu lải nhải: “Cậu xem, bây giờ cũng là chồng , thương vợ chứ! Nếu vợ thích sách, dù với cá cược thì cũng loại keo kiệt, cho mượn vài cuốn cũng .”
Trong lúc chuyện, vẻ như cảm thấy quá nặng, khi ngoảnh đầu thấy Cố Kỳ Việt khóa cổng viện xong, Lữ Tiểu Quân lấy vài cuốn sách dày từ trong túi đeo và đưa cho Cố Kỳ Việt.
DTV
Cố Kỳ Việt mấy cuốn sách thì bỗng dưng dở dở , chú Lữ theo lẽ thường chứ! Sớm mượn sách dễ dàng như , cũng chẳng bày trò cá cược gì.
Do ảnh hưởng của suy nghĩ quen thuộc, hồi nhỏ, khi mới quen chú Lữ, Cố Kỳ Việt ông là mê sách, đừng là , ngay cả bà Lữ cũng động những cuốn sách đó. Nói khó một chút thì chú Lữ giống như con ch.ó giữ đồ ăn, cho ai đụng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-ga-cho-luu-manh/chuong-267.html.]
Sau theo thời gian, tính cách những giảm mà còn tăng lên, vì chú Lữ mới một kho sách riêng, chỉ ông mới những cuốn sách cất giữ ở ...
Cố Kỳ Việt đoán trong đó ít sách cấm hiện nay, ngay cả Hồng vệ binh cũng tìm , thể thấy sự bảo vệ nghiêm ngặt và an .
Vì lúc khi Cố Kỳ Việt nhắm đến kho sách riêng thể là liều lĩnh. Kết quả bây giờ chú Lữ tự mang sách đến, còn ngừng : “Triều Triều ? Người trẻ tuổi đừng suốt ngày ru rú trong nhà, ngoài dạo nhiều hơn, rảnh rỗi thì đến nhà chú chơi, gần đây chú mua nhiều mứt quả mà con gái thích lắm, bà Lữ của cũng nhớ con bé lắm.”
“...”
Mặt Cố Kỳ Việt cảm xúc, chằm chằm chú Lữ khiến ông chột , dám .
Sau đó Lữ Tiểu Quân để ý đến Cố Kỳ Việt, vội vàng phòng khách, trong lòng khỏi thở dài, ngờ già , miệng càng thèm ăn. Vì mấy món ăn ngon mà ông sẵn sàng cho mượn cả sách của , đối với ông mà , đúng là sống lâu cái gì cũng thấy.
Khí chất của trí thức gì đó đều đặt sang một bên... cũng là vì mượn sách là Thẩm Triều Triều, nếu là Cố Kỳ Việt, dù thèm c.h.ế.t ông cũng cho mượn!
Trước đây ông cũng từng dạy dỗ Cố Kỳ Việt, nhưng kết quả là đàn gảy tai trâu, tốn thời gian, công sức còn tốn cả tâm tư...
Từ ăn cơm Thẩm Triều Triều nấu, Lữ Tiểu Quân thấy món nào cũng nhạt nhẽo. Dù ăn ở những quán ăn ngon, ông cũng luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, cứ như mèo cào trong lòng. Ông luôn nếm những món ăn ngon đó một nữa nên mới mặt dày đến đây.