Cuối cùng Lữ Tiểu Quân chỉ đành bất đắc dĩ phất tay chào tạm biệt, quên dặn Cố Kỳ Việt dẫn Thẩm Triều Triều đến chơi thường xuyên, đừng để ông đích đến mời.
Đối với chuyện , Cố Kỳ Việt chỉ trừ, hề trả lời rõ ràng. Bây giờ còn cảm thấy thời gian ở bên Thẩm Triều Triều đủ, thể để chú Lữ xen , đến lúc đó chuyện hàng giờ liền thì đúng là nước mắt! Vậy nên chú Lữ vẫn nên càng xa càng , tạm thời đừng đến phiền họ. Còn tại là tạm thời, đương nhiên là đợi đến khi bài của Thẩm Triều Triều đăng báo, sẽ đến nhà họ Lữ nhận phần thưởng xứng đáng, thẻ kho sách riêng vĩnh viễn!
Dù cô cũng bỏ công sức và thời gian gửi bài, khoảnh khắc vinh quang , thể vì bất kỳ lý do gì mà bỏ lỡ...
Sau khi tiễn chú Lữ , Cố Kỳ Việt lập tức phấn chấn hẳn lên, khi nhà, soi cái chum nước ở sân, tạo vài tư thế và nụ mắt, cảm thấy cũng khá trai. Đứng cùng Thẩm Triều Triều, đúng là trai tài gái sắc, một đôi trời sinh!
Mải mê chỉnh trang dung nhan nhưng kịp rời mắt khỏi chum nước, một giọng đột nhiên vang lên: “Thôi , con Tây Thi , trong chum nước cũng chẳng cá, soi nữa cũng chẳng gì.”
Vương Thải Hà chỉ bằng giọng điệu chê bai mà vẻ mặt cũng , tại huyết thống ưu tú như bà mà Cố Kỳ Việt theo đuổi con gái nhà lề mề thế ? Nhất là Triều Triều kiểu lạnh lùng khó gần!
Tóm , là do Cố Kỳ Việt kém cỏi.
DTV
Cố Kỳ Việt bà nội nghi ngờ bình tĩnh, hề lúng túng vì bắt gặp đang tự luyến, tuy cả nhà đều đang quan tâm đến tiến triển tình cảm giữa và Thẩm Triều Triều nhưng chi tiết.
Chuyện của và Thẩm Triều Triều, chỉ cần hai họ là , cùng lắm thì đến lúc thích hợp sẽ công bố. Đến lúc đó, chắc chắn sẽ khiến cả nhà há hốc mồm...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-ga-cho-luu-manh/chuong-270.html.]
Nghĩ đến cảnh tượng , Cố Kỳ Việt mỉm , đó giải thích gì với Vương Thải Hà, chỉ nhún vai, vẻ đúng là kém cỏi thật.
“Bà nội, đừng giục nữa, cứ từ từ là , con vẫn luôn cố gắng mà!”
Nghe , Vương Thải Hà trợn trắng mắt: “Con tưởng bà giục chắc, chẳng là do Triều Triều ở đại hội biểu dương mặt mày rạng rỡ, giờ nhiều hỏi thăm bà quá, ngoài việc hỏi nhà họ Thẩm còn cô gái nào chồng , còn hỏi hai đứa khi nào ly hôn.”
Tuy bà rõ ràng nhưng suy nghĩ kỹ thì tại hỏi như , chẳng qua là cảm thấy Cố Kỳ Việt suốt ngày lông bông, tuy bây giờ khen thưởng nhưng công việc định thì trông đáng tin cậy. Dù trai thì cũng thể ăn cơm...
Lấy chồng thì lo cơm ăn áo mặc, cho dù nhà họ Cố tiền nhưng con cháu bất tài, ngoài vẫn chê.
“Cái gì!”
Cố Kỳ Việt đang bình tĩnh bỗng chốc nóng nảy, tức giận nắm chặt tay, ngờ kẻ mặt dày đào chân tường. nghĩ đến khuôn mặt xinh của Thẩm Triều Triều thì cũng thấy bình thường.
Chỉ là dù thì nhờ duyên , Thẩm Triều Triều gặp là ! Hai là duyên trời định, ai thể chia cắt...
Nghĩ đến đây, Cố Kỳ Việt vội vã bước phòng khách, vẻ mặt sốt ruột khiến Vương Thải Hà bật , lắc đầu.