Mà khi thấy Cố Kỳ Việt rời , Vương Thải Hà đầu sắc mặt đen kịt của Cố Hằng, nghiêm khắc tức giận mắng: “Lúc với con như thế nào? Cố Hằng, đầu con là đầu heo ? Ai trong nhà họ Cố cũng thể lính, nhưng Cố Kỳ Việt thì !”
“Mẹ, tại , cứ để Cố Kỳ Việt lý tưởng như , riết nó sẽ vô dụng!”
Bị mắng, Cố Hằng mím môi, chỉ tiếc rèn sắt thành thép mở miệng nhưng đổi lấy một tiếng hừ lạnh của Vương Thải Hà: “Tại ư? Vậy thì hỏi Cố Cảnh Lâm ba con , ông đối xử với Tiểu Việt như , lòng còn cứng hơn cả đá, lúc con và Diệp Phương ở quân khu Tây Bắc, cho nên thể tận mắt thấy...”
Vương Thải Hà tới đây, bà khổ sở nhắm mắt , nhưng vẫn tiếp tục : “Khi phát hiện tình huống của Tiểu Việt đúng mới cưỡng ép yêu cầu thăm quân khu, kết quả thấy nó đánh đến nỗi là vết thương, mấy vết thương còn đang chảy mủ, sốt cao hạ mà vẫn huấn luyện, đôi tay rách đến nỗi m.á.u thịt be bét.”
Cố Cảnh Lâm là trụ cột của nhà họ Cố, tính tình nóng nảy còn bướng bỉnh, một hai, mà Cố Hằng và Diệp Phương khi đó bận rộn công việc nên đưa Cố Kỳ Việt bé nhỏ tới quân khu ở tạm, coi như là giảm bớt gánh nặng cho vợ chồng bọn họ.
Kết quả, Cố Kỳ Việt tới đưa đến quân khu tiến hành huấn luyện theo hình thức đóng kín... Tất cả đều xem nhẹ , đứa nhỏ cũng bướng bỉnh, chịu gì cả, tình trạng cứ kéo dài nhiều năm như .
Năm đó Vương Thải Hà và Cố Cảnh Lâm gần như trở mặt, vốn bà những chuyện cho hai vợ chồng Cố Hằng nhưng con lừa bướng bỉnh Cố Kỳ Việt cho , đợi đến khi vết thương lành lặn mới chịu trở về.
Anh tỏ vẻ , bà còn tưởng là vẫn , kết quả... đúng là tạo nghiệp chướng!
Hôm nay Vương Thải Hà tức giận nên mới thể bộ, khiến Cố Hằng xong rơi yên lặng.
Ông ngờ ba đối xử với một đứa bé như thế!
Mà khi Diệp Phương từ phòng bếp chạy đến xong, nước mắt lập tức rơi xuống, bà chỉ một đứa con là Cố Kỳ Việt, khi thể chăm sóc cả gia đình lẫn công việc, bà chỉ thể lựa chọn vế .
Bà cứu nhiều bệnh nhân nhưng bỏ bê con .
Trong lúc ngắn ngủi, phòng khách lâm yên tĩnh, Thẩm Triều Triều vẫn luôn yên lặng lắng , cô bất an nắm chặt góc áo, đột nhiên cảm thấy Cố Kỳ Việt còn thảm hơn cô một tí.
Ít nhất cô vẫn ba quan tâm bảo vệ, sẽ kiên nhẫn khuyên nhủ và trấn an cô những lúc cô thấp thỏm lo âu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-ga-cho-luu-manh/chuong-72.html.]
Mà Cố Kỳ Việt lúc chỉ dựa một chống đỡ.
Lại nghĩ đến cuộc cãi vã , nếu như cô kết hôn với Cố Kỳ Việt, lẽ chuyện sẽ xảy ! Thẩm Triều Triều đột nhiên cảm thấy vô cùng đê tiện, vì đổi tương lai ác mộng của cuộc đời mà mặc kệ cảm nhận của Cố Kỳ Việt.
Rõ ràng Cố Kỳ Việt sai gì cả!
Nước mắt bất giác rơi xuống từng giọt, Thẩm Triều Triều nhỏ giọng khịt mũi, cô cảm thấy nhất định chút gì đó, vì cô bước vội lên lầu hai, trở về phòng lấy ba lô , tìm thuốc cầm m.á.u trong chiếc túi bên cạnh.
Cái là do lúc khi cô học nữ công vẫn đ.â.m trúng ngón tay, thấy nên mua nhiều giống cây thuốc trồng ở trong sân, còn tự tay dạy Thẩm Triều Triều cách tạo thuốc bột cầm m.á.u như thế nào.
Bởi , dường như hình thành thói quen, năm nào Thẩm Triều triều cũng sẽ chế tạo thuốc bột.
“Cốc cốc.”
Thẩm Triều Triều cầm bình thuốc bột, đó gõ cửa phòng đối diện, nhưng hồi lâu cũng thấy đáp , thế là cô do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn thử đưa tay đẩy cửa.
Bất ngờ, cửa khóa.
Khi Thẩm Triều Triều thấp thỏm bất an về phía vài bước, bàn tay cảm giác ẩm ướt của cô vẫn nắm chặt bình thuốc, giọng run rẩy: “Cố Kỳ Việt, ... thương, cần... cầm máu...”
Đẩy cửa , phòng Cố Kỳ Việt, tất cả rèm cửa đều kéo khiến cho căn phòng trở nên tối tăm.
DTV
Không đợi Thẩm Triều Triều kịp thấy rõ bài trí trong phòng, một giây , cổ tay cô khác dùng sức kéo một cái, cô còn kịp phản ứng thì xuống chiếc giường mềm mại, mà lúc Cố Kỳ Việt chống hai tay ở hai bên cô, mặt chút đổi cụp mắt cô chằm chằm.
Anh mang đến áp lực lớn cho Thẩm Triều Triều, nhưng cánh tay cô vẫn run rẩy giơ bình thuốc trong tay lên, kiên trì : “Đây là thuốc, ...”
Cố Kỳ Việt trực tiếp hất tay đánh rơi bình thuốc, tròng mắt hung ác như chó sói: “Lo lắng cho ? Đừng bộ tịch nữa, nếu kết hôn với đến thì bây giờ còn che đầu che mặt cái gì!”
Dứt lời, Cố Kỳ Việt trực tiếp xốc khăn quàng cổ lên, lộ khuôn mặt mà Thẩm Triều Triều vẫn luôn che giấu.