Cho dù rèm cửa sổ kéo khiến căn phòng tối tăm nhưng vẫn che làn da trắng như tuyết của Thẩm Triều Triều.
Đôi mắt cô đen nhánh giống như ngôi sáng chói nhất bầu trời đêm.
Lúc đối diện với nó ở cách gần dường như thể câu hồn phách, khiến Cố Kỳ Việt nhất thời cảm thấy trái tim run lên, chút bối rối, cuối cùng âm thầm cắn đầu lưỡi lợi dụng cảm giác đau đớn để thể tỉnh táo .
Ký ức tuổi thơ bi thảm dấy lên bởi vì thấy chữ lính lúc nhan sắc của Thẩm Triều Triều dời sự chú ý một cách dễ dàng.
Khiến nghi ngờ rằng một gương mặt xinh như thật sự tồn tại đời ?
Đồng thời cũng khiến Cố Kỳ Việt khỏi thầm mắng một tiếng trong lòng, Thẩm Triều Triều xinh thế !
DTV
Vốn tưởng rằng dáng vẻ của cô sẽ bình thường hoặc là xí, nếu tại ngày nào cô cũng che chắn gương mặt quá đỗi kỹ càng, kết quả ngờ thực tế trái ngược, Thẩm Triều Triều quá mức xinh !
Cố Kỳ Việt lớn thế nhưng đây là đầu tiên thấy một nhan sắc xuất chúng đến , chẳng trách cô tên Vương gì đó quấn lấy.
Còn cả việc vì bà nội và chấp nhận Thẩm Triều Triều gả nhà họ Cố, lúc cũng tìm nguyên nhân cụ thể...
Nhìn gương mặt của Thẩm Triều Triều vài , nhanh khiến Cố Kỳ Việt cứng ngắc đầu, dời tầm mắt .
Vẫn nên ít thì hơn.
Tuy dậy cách xa Thẩm Triều Triều, phòng ngừa mê hoặc nhưng vẫn cảm thấy là thua ... Vì thế, Cố Kỳ Việt cắn răng, cứng đầu bất động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-ga-cho-luu-manh/chuong-73.html.]
Mà khi duy trì tư thế hiện tại đổi, gương mặt của Thẩm Triều Triều hiện lên vẻ khổ sở, cô nghiêng đầu thoáng qua bình thuốc hất xuống, hốc mắt khỏi ửng hồng.
mặc dù chút tủi , cô vẫn từ bỏ.
Thẩm Triều Triều do dự một chút, lập tức vươn tay tóm lấy áo sơ mi của Cố Kỳ Việt, nhẹ nhàng kéo một cái, tâm trạng trong lòng căng thẳng áy náy mở miệng: “Cố Kỳ Việt, xin , là ... ... Làm liên lụy đến ... xin , ... thể... sợ...”
Mặc dù lời của Thẩm Triều Triều chút lộn xộn nhưng nỗi khổ sở và sợ hãi chân thật.
Tay cô đang tóm lấy Cố Kỳ Việt cũng run rẩy nhè nhẹ khiến Cố Kỳ Việt vốn hạ quyết tâm cô nữa sửng sốt, theo bản năng đầu , một nữa đối diện với khuôn mặt vô cùng xinh của Thẩm Triều Triều.
Nhìn khóe mắt và chóp mũi ửng hồng của cô, dáng vẻ tủi cực kỳ đáng thương.
cũng xinh hơn nữa.
Giống như đóa hồng cơn mưa, điểm xuyết giọt sương trong suốt khiến hái... Nếu như phụ nữ Thẩm Triều Triều sinh thời thì tuyệt đối sẽ là một yêu cơ hại nước!
mà, bây giờ đến nhà họ Cố...
Không phát hiện Cố Kỳ Việt sững sờ, bàn tay Thẩm Triều Triều khỏi nắm chặt, theo bản năng kéo áo sơ mi đến khi nó nhăn nhúm, cô ngừng chuyện, tiếp tục sắp xếp ngôn ngữ, lúc mới cố lấy dũng khí thẳng mắt Cố Kỳ Việt.
Trong lời cô tràn ngập căng thẳng: “Cố Kỳ Việt, đừng giận... , !”
Thẩm Triều Triều chỉ xinh mà giọng cũng ngọt ngào như trộn lẫn với mật ngọt, mang theo âm rung nhỏ, hơn nữa khi đến vài chữ cuối cùng mềm mại cứ như đang nũng bên tai.
Ai thể chịu đựng đây?