Mỹ nữ xuyên đến thập niên 70 viết lại nhân sinh [Xuyên thư ] - Chương 12

Cập nhật lúc: 2025-11-02 14:24:56
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7plAJeJWjI

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vừa , Tào Thu Hoa đặt chồng quần áo lên tủ, đón lấy chiếc khăn trong tay cô bé, nhanh nhẹn giúp lau tóc, miệng vẫn liến thoắng: "Trời lạnh lắm, con mới đến phương Bắc, quen . Sau gội đầu tắm rửa chuẩn kỹ, cẩn thận cảm lạnh..."

 

Trần Lộng Mặc hướng nội, thậm chí thể cô là giao tiếp.

 

giao tiếp là chuyện bề ngoài, khó lòng sâu nội tâm.

 

, tương đối mà , cô giỏi đối đáp khi khác chân thành.

 

Những lúc như thế , cô thường lúng túng.

 

Như lúc , cô giường đất, cúi đầu, cảm nhận lực tay đang lau tóc đầu, phụ nữ với giọng lanh lảnh đặc trưng những lời quan tâm, mà nên đáp thế nào.

 

May , Tào Thu Hoa cần cô bé hồi đáp.

 

Trong mắt cô, cô bé vốn dĩ hiểu về thế giới, đột nhiên bước một môi trường xa lạ, thì việc ngại ngùng, rụt rè là bình thường.

 

Đợi quen sẽ thôi, cả trẻ con và cô đều cần thời gian: "Tóc con thật, đen dày, mượt như nhung . Mẹ lấy thêm một cái khăn khô."

 

Trần Lộng Mặc vội ngăn : "Dạ cần Thu Hoa, lát nữa con hong ở đuôi giường đất một lúc là ."

 

Nghe , Tào Thu Hoa cũng ép, treo khăn lên dặn dò: "Nhớ đừng ngủ khi tóc khô hẳn, ?"

 

"Dạ con ."

 

"Vậy với con một lát nữa, kẻo con ngủ quên mất."

 

Trần Lộng Mặc...

 

"Hay là... con thử bộ quần áo may cho con nhé?"

 

"Được!"

 

Bộ quần áo tinh xảo, chắc hẳn khi cắt may đo kích thước, mặc vặn.

 

Một bộ là áo khoác vạt chéo màu hồng nhạt, một bộ là áo khoác cúc bọc màu đỏ rực, đều là kiểu ngắn cải tiến, đủ che mông, thách thức khí thời đại.

 

Hai chiếc áo khoác đều hoa văn chấm bi, may là hoa nhỏ, thì dù Trần Lộng Mặc tỏ ngọt ngào, cô cũng ngại mặc ngoài.

 

Vừa mặc lên , thêm khuôn mặt cổ điển tựa hoa phù dung của cô, lập tức càng thêm đáng yêu.

 

"Mẹ ngay là con hợp kiểu mà. Lát nữa may thêm vài bộ nữa cho con."

 

Tào Thu Hoa thích thú với niềm vui trang điểm cho con gái, kéo cô bé một hồi khen ngợi chân thành.

 

Trần Lộng Mặc vội lắc đầu: "Dạ đủ mặc , con còn mang theo hai chiếc áo khoác dày."

 

"Vậy cũng nhiều. Con chỉ mang theo hai vali, trong đó một nửa là quà cho , thì còn mấy bộ quần áo nữa?

 

mùa đông cũng rảnh rỗi, nhà tích trữ cho con ít vải, màu sắc tươi sáng, ngoài con ai mặc cũng hợp.

 

Nhân tiện may thêm vài bộ cho mùa xuân hè."

 

Nghe , từ chối thêm e rằng vô ơn, nên Trần Lộng Mặc : "Vậy... con thể học may quần áo với ?"

 

Trước đây, kỳ nghỉ hè cấp ba, cô từng việc hai tháng ở xưởng may, chỉ thể là khá hơn mới một chút, tự thành một bộ quần áo thì còn kém xa.

 

Tào Thu Hoa xoa nhẹ đầu cô bé: "Mẹ sẵn lòng, nhưng con nên học chữ ? Sang năm sẽ cho con học."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/my-nu-xuyen-den-thap-nien-70-viet-lai-nhan-sinh-xuyen-thu/chuong-12.html.]

 

Sét đ.á.n.h ngang tai!

 

Năm tiếng sét giáng xuống đầu!

 

Trần Lộng Mặc, mới hồi phục tinh thần, trong lòng tan nát.

 

, thể quên, cô vẫn là một đứa thất học.

 

Vậy là, cô sẽ học từ lớp Một ? Hay là... mẫu giáo?

 

Cứu với!

 

------------

 

"Yên tâm chứ?"

 

Trong phòng ngủ chính, thấy vợ trở về với nụ tươi tắn, Trần Tông liền kéo bà xuống giường, định ngủ trưa cùng.

 

Để đón cô bé, hôm qua họ xe mấy tiếng đồng hồ đến thành phố, ở nhà khách trọ một đêm, mới thể đón cô bé từ sáng sớm.

 

Vợ ông vốn chịu nhiều vất vả, sức khỏe , xe hơn chục tiếng như ắt hẳn mệt.

 

thấy bà thư thái, Trần Tông nhắc chuyện đó nữa, mà chuyển sang chủ đề bà hứng thú.

 

Tào Thu Hoa trở , đối mặt chồng : "Ừ, yên tâm . Thấy Duật Duật , em mừng lắm, cuối cùng cũng giải tỏa một tâm sự. Giờ chỉ lo cho Đức Mậu và Quý Mạt, hai họ thế nào. Cô bé tuy , nhưng em , nó cũng nhớ ba lắm."

 

Trần Tông: "Em nhờ thằng cả mà. Võ Văn là đứa con hiếu thảo, đó là ba nó, thể giúp chắc chắn nó sẽ giúp.

 

giúp cũng , chỉ cần tìm nơi Đức Mậu , lúc đó chạy thêm vài chuyến để gửi đồ cho họ, hoặc gửi bưu điện cũng . Em đừng lo quá."

 

Vợ ông suy nghĩ, đàn ông ít bên ngoài, mỗi lúc nhiều hơn một chút để an ủi cô.

 

Tào Thu Hoa khẽ "Ừ", thêm gì, chỉ áp mặt n.g.ự.c chồng.

 

Trần Tông mắt híp : "Ngủ , dậy đưa em đến ủy ban thôn gọi điện cho thằng cả, bảo nó là đón Duật Duật, kẻo thằng nhóc ở tỉnh cứ nhớ hoài."

 

Nghe , Tào Thu Hoa cứng đờ.

 

"Sao ?"

 

Người phụ nữ ngửa , đưa tay ấn lên thái dương, dở dở : "Em là quên gì . Chuyện Duật Duật về nhà, em còn kịp với thằng cả."

 

Nghe xong, khuôn mặt góc cạnh, cương nghị của Trần Tông nở một nụ nhẹ, bàn tay to vỗ nhẹ lên vợ, giọng trầm ấm : "Không , chuyện gì to tát. Lúc gọi điện cho thằng cả luôn là , nó còn giận em ?"

 

"... Chuyện , khó lắm."

 

Tuyết rơi.

 

Ngủ một giấc no nê, Trần Lộng Mặc tỉnh dậy kéo rèm, mở cửa sổ.

 

Ánh sáng ban ngày lọt căn phòng tối, cũng chiếu rõ những bông tuyết đang rơi ngoài cửa sổ.

 

Tuyết mặt đất khá dày, trận rơi bao lâu.

 

Thở dài vài câu, Trần Lộng Mặc cửa sổ vươn vai, đơn giản vận động vài phút, kích hoạt cơ thể cứng đờ giấc ngủ, mới bắt đầu dọn dẹp phòng và vệ sinh cá nhân.

 

Loading...