Bên .
Khi nhận tin từ phía rằng, do nhiều trùng hợp, em gái cùng cha khác từng gặp đưa đến thôn Sơn Thuận, Trần Võ Văn trong lòng cảm thấy kỳ lạ.
Dù em gái còn nhỏ, vốn trong tình trạng như , khả năng tự lập, vẫn cảm thấy thoải mái.
Có lẽ vì sống chung với em gái thế nào.
Càng lẽ vì khi còn nhỏ, quá nhiều vì đưa em gái chữa bệnh mà lớn thất hứa.
Khi còn nhỏ, từng phẫn uất, mất mát.
Rõ ràng, cũng là con của cha.
Dù lớn hẹn thời gian về thăm , nhưng nỗi mất mát lúc đó thể nào xóa nhòa.
Để nỗi mất mát và cảm giác thiệt thòi tích tụ nhiều, tình cảm của Trần Võ Văn dành cho em gái ruột kém 13 tuổi cũng dần trở nên phức tạp.
Đương nhiên, đó là chuyện quá khứ.
Giờ trưởng thành, hiểu nhiều đạo lý hơn, những thất vọng ngày xưa do của ai, mà là vì quá nhiều bất đắc dĩ.
, vẫn nên đối mặt thế nào với em gái cùng huyết thống...
Trần Võ Văn do dự, lẽ nên xin phép nghỉ thăm nhân.
"Nghĩ gì thế? Nhà xảy chuyện ?"
Thiệu Tranh đang xổm tán gẫu với trưởng đoàn mái hiên, thấy động tĩnh .
Thấy vẻ mặt trầm trọng của lão Trần, nhíu mày, vẫy tay với trưởng đoàn, bước xa một mới hỏi.
"Không gì."
"Vậy mặt mày nặng trịch thế ?"
Trần Võ Văn xoa mặt: "Em gái... của , đưa nó đến thôn Sơn Thuận ."
Nghe , Thiệu Tranh nhướng mày: "Ý là Trần Lộng Mặc?"
Trần Võ Văn liếc mắt , châm chọc: "Cậu nhớ rõ nhỉ."
Thiệu Tranh ánh mắt ' súc vật' của cho tức đến đau răng, trực tiếp đ.ấ.m cho một quyền, nghiến răng mắng: "Mẹ kiếp, mày kiểu gì thế? Em gái mày chẳng cũng là em gái tao? Hơn nữa tên hai đứa bay thế, nhớ rõ mới lạ!"
"Khụ khụ..." Trần Võ Văn né tránh cú đấm, tự nhiên ho khan.
Anh đương nhiên tin tưởng nhân phẩm của lão Thiệu, hiểu bộc phát bản năng nghi ngờ, và còn thốt miệng.
Vốn định xin , nhưng câu tiếp theo của lão Thiệu, mặt đen : "Xạo! Sao là em gái ? Cậu với nó ? Đó là em gái của !!!"
Thiệu Tranh nghẹn lời...
Thằng cha miệng ghét mà thành thật , nãy còn kỳ kỳ cục cục ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/my-nu-xuyen-den-thap-nien-70-viet-lai-nhan-sinh-xuyen-thu/chuong-16.html.]
Lười phản ứng với thằng cha , Thiệu Tranh nhanh về phía .
Việc nhà của bạn giải quyết, yên tâm thì lười phản ứng với , định trong đội xem một chút.
Trần Võ Văn đuổi theo, bỏ qua vẻ mặt đen của bạn , lẩm bẩm một : "... Cậu xem, con bé mười mấy tuổi thích kiểu đồ gì?"
Thiệu Tranh...
"Hay là chủ nhật , nội thành xem áo bông?"
Thiệu Tranh...
"Không , chỉ mua áo khoác thôi thì vẻ keo kiệt quá ? Mua thêm gì nữa thì ? Này? Nói chuyện chứ!"
Thiệu Tranh...
------------
Cơn lốc chính trị lạnh giá đến thấu xương cũng ảnh hưởng đến thôn Sơn Thuận.
Nhận tin tức của ba , Trần Lộng Mặc tạm thời yên tâm và nhanh chóng thích nghi với cuộc sống yên bình trong thôn.
Mỗi ngày, cô học thì theo Thu Hoa phụ việc nhà, hoặc học dệt vải may quần áo, cuộc sống vô cùng phong phú.
Hôm nay, học xong chương trình buổi sáng, Trần Lộng Mặc - cả nhà coi là thiên tài nhí - bước bếp, cùng ngũ ca Trần Nghĩa giúp Thu Hoa chuẩn bữa trưa.
"Với tốc độ học của con, sớm muộn gì cũng theo kịp chương trình cấp hai, đừng ép bản quá, chiều theo các ngoài vận động một chút."
Tào Thu Hoa nhanh tay thái khoai tây, cô bé .
Trẻ con trong thôn đều thích chạy nhảy bên ngoài, kể cả con gái rảnh rỗi cũng tụ tập với các bạn gái quen, còn con bé nhà cô thì , mấy ngày nay chẳng bước chân khỏi cửa.
Nghe , Trần Lộng Mặc - quen thuộc chỗ cạnh bếp lò để nhóm lửa - hỏi: "Trong thôn chỗ nào để dạo ạ?"
Thực , so với chơi đùa, lúc cô mong chờ cơ hội huyện hôm hơn.
Trần Lộng Mặc căn cứ trình độ chữ hiện tại, xong bức thư cảm ơn.
Lý do gửi , một là dạo gần đây phát thư thôn, hai là cô tìm hai món quà, gửi cùng cho cả và đồng chí Thiệu Tranh - ân nhân lớn .
"Có nhiều chỗ lắm. Giữa thôn chúng và thôn bên cạnh một cây cầu treo, thường thấy thanh niên trí thức trong thành qua đó chơi.
Hoặc là con đường cổng làng trượt tuyết chẳng hạn?
Nhà ông Tư nuôi hai con ch.ó lớn, ván trượt bảo chúng kéo chạy, nhanh lắm...
Còn nữa, em xem đàn thỏ con ? Đợi nhị ca về, sẽ dẫn em ."
Trần Nghĩa là con út trong mấy em trai, nhưng trong bốn đứa con trai ở nhà, ngoài nhị ca Tào Lưu , thì tính tình là vững vàng nhất.
Thực , chỉ cần ở vùng ngoại ô núi, cơ bản sẽ gặp nguy hiểm gì, động vật lớn nhất cũng chỉ là mấy con hươu ngu ngốc.
dẫn theo cô em gái thể yếu ớt, rốt cuộc vẫn sợ vạn nhất, nên Trần Nghĩa đợi nhị ca về tự dẫn cho chắc.
Còn lão tam Trần Hoài và lão tứ Trần Quân, tính tình nhảy nhót, đừng dẫn theo em gái, giờ chẳng chui đầu rong chơi nữa.