Mỹ nữ xuyên đến thập niên 70 viết lại nhân sinh [Xuyên thư ] - Chương 21

Cập nhật lúc: 2025-11-02 14:25:05
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7plAJeJWjI

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Đây là quà năm mới." Thấy ngũ ca còn định gì, Trần Lộng Mặc nhanh miệng cắt ngang.

 

Nhận thấy thái độ kiên quyết của em gái, Trần Nghĩa trầm mặc giây lát vỗ nhẹ lên đầu cô, giọng đầy thương xót: "Coi chừng ba đánh."

 

"Sẽ !"

 

Trần Lộng Mặc chắc chắn, lắm thì nhắc vài câu.

 

Trần Nghĩa bất đắc dĩ chỉ : "Là đ.á.n.h !"

 

Trần Lộng Mặc nghẹn , an ủi: "Yên tâm, em sẽ che cho ."

 

Chàng thiếu niên cao gầy cúi xuống, cô em gái mới về nhà mới thả lỏng hơn, cũng , giọng đầy hoài nghi châm chọc: "Em che nổi ?"

 

"Em lùn!"

 

Trần Lộng Mặc tức giận vì ánh mắt nghi ngờ của , dù giờ cô cao, cũng 1m60, nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu bao!

 

Hơn nữa, sang năm cô mới 16 tuổi.

 

Trần Nghĩa vội dỗ: "Được ! Không lùn! Không lùn! giày thực sự cần mua nhiều thế. Số tiền đó đủ mua hai chiếc xe đạp."

 

Lần , Trần Lộng Mặc đáp nữa, chỉ thể hiện rõ thái độ cự tuyệt.

 

Cô đương nhiên tiền đó nhỏ, nhưng ngày nào cũng mua thế.

 

Nếu , dù ba chuẩn bao nhiêu tiền cũng đủ cô tiêu.

 

Hơn nữa, cô bắt đầu học may quần áo, giày dép , đợi khi tay nghề khá hơn, tự sẽ tiết kiệm nhiều.

 

Lý do cô nhất quyết mua giày chủ yếu là thấy các đều thích chạy nhảy, nhưng giày bông chống thấm, chân mấy đều nứt nẻ.

 

Đôi giày da bên trong lót lông dày, chắc và thấm nước, chắc chắn ấm áp.

 

Chỉ cần bảo dưỡng , mười năm cũng thành vấn đề.

 

Nghĩ , cô bán hàng đang vội vàng so cỡ, : "Đồng chí, ngoài đôi của , mấy đôi cũng lấy rộng một cỡ, và phiền lấy thêm vài hộp xi đ.á.n.h giày."

 

Nghe , bán hàng theo phản xạ xấp tiền dày trong tay cô bé, vô cùng nhiệt tình: "Được !"

 

"Xi đ.á.n.h giày nhà ." Trần Nghĩa nhắc.

 

Bố và cả thường xuyên núi, giày vải bông chống ẩm, nên trong nhà hai đôi giày da.

 

nhiều năm, dù bảo dưỡng cẩn thận cũng chỗ sờn.

 

Sau khi cả nhập ngũ, đôi giày của để cho hai.

 

Đợi hai năm trúng tuyển quân đội, đôi giày sẽ để cho ba...

 

"Xi đ.á.n.h giày là cho cả và bạn - đồng chí Thiệu."

 

Trần Lộng Mặc cẩn thận, tặng giày thì thiếu hộp xi, việc thì cố gắng cho hảo.

 

------------

 

Đo cỡ giày nhanh, chậm là vì cửa hàng trưng bày nhiều hàng, kho lấy.

 

Qua như , thời gian trôi qua hơn nửa giờ.

 

Khi Trần Nghĩa mừng lo xách hơn chục đôi giày, che chở em gái, bước xuống tầng một ánh mắt ngưỡng mộ của , từ xa thấy ba họ vẫn đang xếp hàng.

 

"Tìm chỗ đợi ."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/my-nu-xuyen-den-thap-nien-70-viet-lai-nhan-sinh-xuyen-thu/chuong-21.html.]

Trần Lộng Mặc xuống chen, đồng ý theo năm, tìm góc khuất gió xuống nghỉ.

 

đó ngăn cản, nhưng thực sự một đôi giày da thuộc về , thiếu niên 15 tuổi vẫn giấu nổi vẻ hân hoan, ôm đôi của ngắm nghía.

 

Lớn lên như , đây là đầu giày da riêng.

 

Nhà điều kiện tệ, nhưng cũng chỉ là tệ. Ngoài thức ăn , các khoản chi khác cũng khác dân thôn là mấy.

 

Đặc biệt quần áo và giày dép, ngoài vải mềm, em họ phần lớn mặc đồ tự dệt bằng vải thô, bền chắc.

 

thể nhận quà của em gái mà đáp lễ, tìm món quà hơn mới ...

 

"Muốn ngay ?"

 

Trần Lộng Mặc rút tay khỏi bao tay, định lấy đôi giày của thử.

 

Cô sợ lạnh, giày mới chắc chắn ấm hơn.

 

Bị cắt ngang suy nghĩ, Trần Nghĩa dùng che chắn, tán thành: "Đợi năm mới mặc ! Bây giờ dịp, giày mới gì?"

 

Trần Lộng Mặc chớp mắt, thấy thiếu niên nghiêm túc, liền rút tay về, đeo bao tay, chống cằm .

 

Nhìn kìa... Có giày mới, rõ ràng vui mà.

 

Trần Nghĩa em gái một lúc, cũng bật , nụ rộng rãi, vô cùng thỏa mãn.

 

Dĩ nhiên, nụ của hai em kéo dài lâu, và sớm các bậc trưởng bối trừng mắt cho cứng đờ.

 

trả giày, nhưng hai em hư vẫn nhắc suốt đường.

 

Phần lớn 'hỏa lực' dồn Trần Nghĩa.

 

Trong mắt Tào Thu Hoa và Trần Tông, cô bé vốn trong tình trạng như , khái niệm về tiền bạc là bình thường.

 

Thằng con trai cùng mà ngăn cản, thì đương nhiên chịu hầu hết trách nhiệm, mắng nó mắng ai?

 

Kẻ chủ mưu, hứa sẽ chia lửa, Trần Lộng Mặc, nghĩa khí trốn lưng hai, vẻ mặt thản nhiên.

 

Trần Nghĩa thấy nghiến răng nghiến lợi.

 

------------

 

Đầu bếp của tiệm cơm quốc doanh trong huyện tay nghề tuyệt vời.

 

Nghe tổ tiên của gia đình từng ngự trù (đầu bếp cho vua).

 

Cụ thể thì thể kiểm chứng , bằng thì cũng thể ở thời điểm nhạy cảm vẫn bếp trưởng trong tiệm cơm quốc doanh.

 

Tại tiệm cơm quốc doanh, Trần Lộng Mặc một nữa gặp Lưu Viên Viên.

 

về phía họ, mà đang tụ tập với mấy trẻ ăn mặc sạch sẽ, vẻ mặt rạng rỡ. Đó là một cô gái tươi tắn, tràn đầy sức sống.

 

liên tưởng đến trong sách, nhân vật Lưu Viên Viên vì liên lụy nhị ca cắt chân mà u uất qua đời sớm.

 

Nghĩ đến tai họa sắp ập đến năm , Trần Lộng Mặc càng thêm để ý đến cô ...

 

"Đang nghĩ gì thế? Đi theo qua bên xếp hàng ." Tào Lưu kéo tay cô em gái về phía đoàn đang xếp hàng dài.

 

Trần Lộng Mặc động theo, ngơ ngác hỏi: "Bán cái gì mà đông xếp hàng thế?"

 

"Bánh huân chưởng (bánh tổ). Chính là cái loại em thích ăn tối qua đó. Đây là đầu bếp chuyên nghiệp , mỗi ngày chỉ bán một lượng nhất định, hết là hết."

 

Nghe , Trần Lộng Mặc cần nhị ca kéo nữa, tự bước theo... Bánh huân chưởng! Nhất định mua !

 

Loading...