Sau khi ăn uống no nê, cả nhà đến bưu điện.
Năm nay ăn Tết, Trần Võ Văn vẫn thể về nhà, nên gia đình như khi gửi đồ ăn và quần áo cho qua đường bưu điện.
Vì còn thư từ và đôi giày da mà Trần Lộng Mặc mua, bưu kiện trông lớn, ước chừng nặng hai mươi cân, chắc nịch.
Đại ca đang ở tỉnh H, cách nhà ba ngày xe, gì bất ngờ thì Tết hẳn là nhận .
Rời khỏi bưu điện, Trần Lộng Mặc thầm nghĩ, khi nhận thư cảm ơn và đôi giày từ cô, đại ca vui ?
Một ruột...
Cảm giác thật kỳ diệu...
------------
như Trần Lộng Mặc mong đợi, bưu kiện chứa đầy tình của gia đình đến đơn vị 738 đêm cuối năm.
Cuối năm, nhiều quân nhân đều nhận bưu kiện từ nhà gửi đến, sớm muộn khác .
đều một quy tắc bất thành văn, đó là lấy một nửa để chia sẻ với các đồng đội quen .
Năm nào cũng , năm nay cũng ngoại lệ.
Khi Trần Võ Văn vẻ mặt hớn hở khiêng bưu kiện lớn trở về ký túc xá, ngoài dự đoán, gặp ngay một lũ "thú đói".
Anh mắng: "Các ngươi là ch.ó săn ? Ngửi thấy mùi là đến ngay?"
Một doanh trưởng giơ tay đón: "Đừng nhiều nữa, đưa đây."
Doanh trưởng khác cũng : "Trần phó đoàn, năm nay bưu kiện to hơn năm ngoái ? Mở xem gì nào."
Nói , trực tiếp lấy cái kéo chuẩn sẵn , nhe răng cắt dây.
Trong khi chủ nhân của bưu kiện là Trần Võ Văn đẩy ngoài.
Anh giận, tuy ồn ào nhưng vẫn chừng mực.
"Bưu kiện của cũng đến trong mấy hôm nay ?"
Chen , Trần Võ Văn đành xuống cạnh bạn , vắt chân chữ ngũ, thoải mái chuyện phiếm.
Thiệu Tranh tính toán thời gian: "Không chắc . Đường từ thành phố J xa, bưu kiện Tết nhiều, lẽ kéo dài sang năm ."
Trần Võ Văn đang định thêm thì các đồng đội kinh hô:
"Trời ơi, hai đôi giày da!"
"Món đồ chơi đắt lắm!"
"Nhà Trần phó đoàn thật hào phóng! mua hai đôi giống hệt ?"
Nghe đến đó, Trần Võ Văn và Thiệu Tranh liếc , cùng dậy bước tới.
"Trần phó đoàn, ở đây thư." Một doanh trưởng đưa một phong thư dày tới.
Trần Võ Văn rời mắt khỏi đôi giày, nhanh chóng xé phong thư.
Dù kịp nội dung, trong lòng mơ hồ linh cảm chẳng lành.
Quả nhiên, khi thấy nét chữ lạ lẫm mà non nớt trong đó, mặt đen .
Rồi ánh mắt di chuyển qua giữa đôi giày da và bạn .
Mãi lâu , mới nghiến răng chua chát: "Còn một đôi nữa là cho ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/my-nu-xuyen-den-thap-nien-70-viet-lai-nhan-sinh-xuyen-thu/chuong-22.html.]
C.h.ế.t tiệt!
"Cho ? Mẹ gửi cho ?"
So với vẻ mặt đen tối của bạn, Thiệu Tranh càng ngạc nhiên hơn.
Anh dậy tới, giơ tay lấy một đôi giày lật xem.
Mấy năm nay, dù dì Thu Hoa gửi đồ cho lão Trần kèm chút đồ ăn cho , nhưng từng quần áo giày dép.
Nghe , Trần Võ Văn liếc đôi giày đang chân bạn vẻ mặt cứng đờ, đang định đổ cho thì kẻ quái dị hỏi: "Trần phó đoàn, em gái ? Sao giờ nhắc? Giấu kín thật đấy!"
Lời dối kịp thốt bóc mẽ.
Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của lão Thiệu, đàn ông cao lớn hổ hóa giận trừng mắt doanh trưởng đang xem trộm thư, vung tay đuổi lũ quỷ : "Các ngươi cút nhanh , cầm đồ ăn biến !"
Mấy sợ , vẫn thong thả lựa đồ ăn trong bưu kiện.
Đợi chia xong một nửa đồ ngon, họ mới ha hả rủ rời .
Chưa hết, doanh trưởng còn đ.â.m lưng một nhát.
Anh thò đầu , hỏi trong phòng: "Trần phó đoàn, em gái năm nay bao nhiêu tuổi ?"
Nghe , đừng Trần Võ Văn, ngay cả Thiệu Tranh giày xong cũng .
Anh chằm chằm , nheo mắt phượng hẹp dài, ý vị thâm trường: "Gọi bằng chú đấy."
Nghe , doanh trưởng bĩu môi, theo phản xạ đáp: " chỉ lớn hơn Thiệu phó đoàn một tuổi thôi mà?"
Ý là cả hai đều là bậc chú.
Thiệu Tranh cúi mắt, phản bác, rõ ràng đồng ý với cách xưng hô đó.
Trần Võ Văn thì tức điên, mắng: "Mơ mộng gì thế? Lẽ nào cũng gọi hai bằng chú ?"
"Vèo!" Lập tức, doanh trưởng biến mất khỏi cửa.
Sau trận đùa ồn ào đó, nỗi bực tức lúc nãy của Trần Võ Văn cũng tiêu tan gần hết.
Anh đưa bức thư vẫn cầm tay cho bạn , mở thư của bố xem.
Thư dài, như khi, đầy những lời quan tâm ân cần của bố , cùng lời thăm hỏi của mấy đứa em và chuyện vặt trong nhà.
nhiều hơn cả là lời khen ngợi em gái: ngoan ngoãn, hiểu chuyện, xinh , linh lợi, thông minh...
Tóm , lời tán dương đều gán cho cô em gái mà từng gặp, khiến Trần Võ Văn càng thêm tò mò về đứa em gái cùng chung huyết thống với .
Em gái ...
Lúc , Thiệu Tranh xong bức thư ngắn gọn nhưng chân thành đầy lòng ơn, trong lòng thấy hiếm lạ.
Cha quen với danh y Mẫn, mấy năm , khi lão Trần nhờ giúp sắp xếp khám bệnh cho cô bé, mới tình trạng đặc biệt của Trần Lộng Mặc.
Mấy hôm lão Trần em gái hồi phục thần trí, Thiệu Tranh mừng cho bạn nhưng cũng khỏi tò mò, nhưng tùy tiện đào sâu.
Anh ngờ rằng cô bé gửi quà cho .
À, em gái năm nay bao nhiêu tuổi?
Hình như là 15?
Nghĩ đến đó, Thiệu Tranh cẩn thận gấp thư , bỗng thấy đôi giày chân nặng.
Một đại lão gia nam nhi như , tiêu tiền của một cô bé 15 tuổi?
Dù là để cảm ơn sự giúp đỡ, Thiệu Tranh vẫn thấy ngại, liền nghĩ đến việc đáp lễ: "Cậu bảo là mua quà cho em gái ? Đã gửi về ?"