Mỹ nữ xuyên đến thập niên 70 viết lại nhân sinh [Xuyên thư ] - Chương 23

Cập nhật lúc: 2025-11-02 14:31:09
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2LQDldxyH5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Cuối năm bận rộn đến mức chạy ngược chạy xuôi, mấy hôm nay mới rảnh, mặt Trần Võ Văn hiện lên vẻ ân hận: "Chưa kịp mua. Cậu bảo áo bông hoa khó coi lắm ?"

 

Ai ngờ , trì hoãn, hơn chục tuổi nhận quà của em gái .

 

Đặc biệt lúc , khi lời khen ngợi em gái trong thư và cầm tay đôi giày da mới ấm áp, lòng Trần Võ Văn khỏi mềm .

 

Em gái vẻ khác mấy đứa em trai thật, ít nhất mười năm xa nhà, từng nhận quà từ lũ nhóc .

 

Nghĩ đến đó, Trần Võ Văn bạn: "Con gái bên thành phố J thích gì? mua theo sở thích của các nữ đồng chí thành phố lớn cho Duật Duật chắc sai."

 

Thiệu Tranh ngạc nhiên: "Duật Duật?" Chữ Duật trong bút, mực... Vậy là nhũ danh của Lộng Mặc?

 

"Là nhũ danh của cô bé. Hỏi đấy, các nữ đồng chí bên thành phố J thích quà kiểu gì?"

 

Thiệu Tranh bất đắc dĩ, thế nào ?

 

Nhà con gái nhỏ như .

 

Chỉ là, cảm nhận ấm chân, đàn ông cuối cùng cũng nghiêm túc suy nghĩ một lúc, hỏi: "Em gái trông thế nào? Hoặc là bình thường ăn mặc ?"

 

Ăn mặc thế nào, Trần Võ Văn chỉ thấy vài tấm ảnh trong nhà nên thực sự nhớ rõ, nhưng về diện mạo... "Rất giống , em ruột mà."

 

Thiệu Tranh đ.á.n.h giá dung mạo của bạn, khó tưởng tượng bản nữ của Trần Võ Văn trông thế nào, đặc biệt là hình ảnh một tráng hán mặc áo bông hoa, rùng , khó : "Không thì... gửi tiền mừng tuổi cho em gái ? Để cô bé thích gì mua nấy."

 

Trần Võ Văn ghét bỏ lão Thiệu, cảm thấy nên kỳ vọng ...

 

Thôi, vẫn nên tìm cách liên lạc với ông cụ đang học tập tư tưởng ở học viện pháo binh, hỏi xem Duật Duật thích gì, tiện thể nắm tình hình mới nhất bên đó.

 

Còn việc em gái địa chỉ của ông cụ, cũng báo với ông cụ .

 

------------

 

Đêm giao thừa.

 

Lại tuyết rơi.

 

Tuyết phủ khắp trời.

 

Trần Lộng Mặc theo tam ca, tứ ca chơi xe trượt tuyết ở bãi đất đầu thôn gần nửa buổi sáng, khuôn mặt vốn tái cũng ửng hồng lên.

 

"Lão lục, đừng động, để tới!"

 

Trần Quân phía em gái, hai tay dùng sức chống gậy gỗ, nhanh chóng đẩy mặt đất, cố gắng đuổi kịp Trần Hoài đang ngừng ngoảnh khiêu khích phía .

 

Nghe , Trần Lộng Mặc đôi mắt sáng lấp lánh lời rút gậy gỗ trong tay, vững .

 

Khi chiếc xe gỗ nhỏ phía m.ô.n.g bay nhanh tăng tốc, nụ mặt cô càng lúc càng rạng rỡ.

 

Thấy cách với tam ca đang hú hét phía càng lúc càng gần, một tiếng quát lớn vang lên bên tai mấy :

 

"Lão tam lão tứ! Da ngứa ? Không thấy tuyết rơi ? Làm em gái cảm lạnh bây giờ!!"

 

Mấy đang mải mê "đua xe", quên cả thời gian, tiếng quát giận dữ cho hoảng sợ, vội vàng đầu .

 

Sau đó, kịp rõ sắc mặt nhị ca đang xa, họ thấy "Đùng!" một tiếng vang lớn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/my-nu-xuyen-den-thap-nien-70-viet-lai-nhan-sinh-xuyen-thu/chuong-23.html.]

Trần Lộng Mặc đầu , liền thấy tam ca mới còn đắc ý đ.â.m cây, rung đến tuyết cành rơi lả tả, nhanh vùi thành một ngọn núi nhỏ.

 

Mọi ...

 

"Ha ha ha..."

 

Tiếng hả hê của Trần Quân vang lên.

 

Dĩ nhiên, trò ném đá xuống giếng của kéo dài bao lâu.

 

Về đến nhà, em cùng cảnh ngộ phụ hợp lực dạy cho một trận, ủ rũ đứa em cũng chơi bời gần nửa ngày, nhưng chỉ nhắc nhở vài câu, đưa cho một ly sữa bò nóng.

 

Nói nhỉ...

 

Đối lập t.h.ả.m thiết, ghen tị vô cùng, nhưng hai em dám .

 

"Đừng hai thằng ngốc nữa, uống sữa bò ."

 

Thấy ánh mắt cô gái nhỏ thường xuyên liếc về phía hai thằng nhóc đằng , Tào Thu Hoa tức giận mắng.

 

Trần Lộng Mặc ngượng, cô ít cơ hội nghịch ngợm như , hơn nữa đầu trượt tuyết nên phấn khích: "Mẹ Thu Hoa, con lạnh chút nào, còn mồ hôi nữa."

 

"Đó chính là hiểu ? Ra mồ hôi càng dễ cảm lạnh. Lần như nữa. Hai thằng nhóc đó rõ ràng mà còn dẫn con chơi bời, xem như dạy nhẹ đấy."

 

Nhìn sắc mặt Thu Hoa vui, Trần Lộng Mặc vội vàng đổi đề tài: "Nhân tiện, chắc đại ca nhận bưu kiện nhỉ?"

 

Tào Thu Hoa theo phản xạ đáp: "Chắc . Thằng nhóc đó cũng vội cái gì, ba năm về. Sinh con trai chính là để đòi nợ."

 

Trần Lộng Mặc đang cố gắng nghĩ đề tài khác...

 

"À, Duật Duật vẫn đại ca trông thế nào ?"

 

Trần Lộng Mặc lục ký ức nhiều, lắc đầu: "Con , ba kịp cho con xem ảnh."

 

Nhắc đến hai vợ chồng Đức Mậu, Tào Thu Hoa trong lòng cũng thấy .

 

Theo bà, để Quý Mạt và Duật Duật cùng đến đây ở thì quá, gì mà ngại?

 

Mặt mũi quan trọng hơn sự an ?

 

Cũng hai rốt cuộc thế nào.

 

Trong lòng tuy suy nghĩ, nhưng Tào Thu Hoa biểu hiện mặt cô gái nhỏ.

 

Bà giơ tay xoa đầu cô an ủi: "Trong nhà ảnh, con uống sữa bò , lấy cho con xem."

 

Nghe , bước nhanh rời , Trần Lộng Mặc trong mắt hiện lên sự tò mò.

 

Cô tò mò đại ca giống Thu Hoa nhiều hơn, giống bố nhiều hơn, hoặc... liệu họ điểm gì tương đồng ?

 

Sau đó, tấm ảnh tay, Trần Lộng Mặc trầm lặng.

 

Phải nhỉ, với tư cách là nam chính của một cuốn sách, dung mạo của Trần Võ Văn đương nhiên cần bàn cãi: mày kiếm mắt sáng, tuấn khác thường, khuôn mặt vô cùng cương nghị.

 

... khi đặt cạnh Trần Lộng Mặc, dung mạo giống đến hơn phân nửa, thì thể dùng từ "giống " để miêu tả, chỉ thể hề liên quan.

 

"Hai đứa lớn lên giống ."

 

Loading...