Mỹ nữ xuyên đến thập niên 70 viết lại nhân sinh [Xuyên thư ] - Chương 29

Cập nhật lúc: 2025-11-02 14:31:15
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Lf9NukroY

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tào Lưu gắp thức ăn cho : "Cái chắc, đợi khi huấn luyện tân binh mới ."

 

" , đúng , cả con lúc cũng ..."

 

Trần Tông vỗ tay vợ, hiểu bà nỡ, nhưng con cái lớn , tổng ngoài lập nghiệp.

 

Bữa tối náo nhiệt trôi qua, Trần Lộng Mặc rửa mặt, chải đầu xong thì trở về phòng.

 

Nằm giường đất ấm áp, cảm xúc hưng phấn mới từ từ lắng xuống.

 

Sơ khảo, kiểm tra sức khỏe, thẩm tra chính trị, thăm hỏi điều tra... Một loạt quy trình xuống, ít nhất hơn hai tháng nữa mới chính thức nhận giấy báo nhập ngũ.

 

Nói cách khác, tai họa khiến nhị ca nhiệt huyết mất đôi chân, sống chung với xe lăn cả đời, còn hơn hai tháng nữa mới xảy .

 

Nghĩ đến đó, Trần Lộng Mặc thở dài thật sâu, trở nghiêng, nữa nhắc nhở bản theo sát tiến độ nhập ngũ...

 

------------

 

Hôm .

 

Trần Lộng Mặc thức dậy thấy nhị ca, trong lòng thót .

 

Rồi cô cảm thấy quá nhạy cảm. Cô hỏi năm đang bưng bữa sáng: "nhị ca ?"

 

"Đi luyện s.ú.n.g ở đại đội dân quân trong thôn. Chắc lát nữa là về. Em mau đây ăn sáng ."

 

Nghe , Trần Lộng Mặc hỏi thêm, đến bàn nhanh chóng ăn.

 

Tào Thu Hoa bất đắc dĩ, bưng sữa bột pha sẵn tới, giúp khuấy đều nhắc: "Ngày nào ăn sáng cũng như đ.á.n.h trận, thể dậy sớm mười phút ?"

 

"Ổ chăn ấm quá." Trần Lộng Mặc mỉm , miệng lời vô trách nhiệm.

 

cô lớn lên xinh , chỉ ngũ quan tinh xảo, khí chất càng tuyệt, như quý nữ cổ đại bước từ tranh, là thấy vui mắt.

 

Tào Thu Hoa vốn thương, giờ thấy cô đáng yêu nũng với , lập tức mất hết lập trường, lấy một cái bát , rót một ít sữa bò cho nguội, miệng vẫn : "Nói cũng lý. Con còn nhỏ, yếu, nên ngủ nhiều một chút."

 

Nghe , Trần Quân, cũng 16 tuổi, chỉ hơn em gái hai tháng, cả chua xót.

 

Tiễn lũ trẻ học, Tào Thu Hoa cũng rảnh.

 

Sau khi nhị ca về ăn sáng xong, ba con cùng đến Ủy ban Thôn.

 

------------

 

Nhận điện thoại báo em trai qua vòng sơ khảo, Trần Võ Văn ngạc nhiên lắm.

 

trưởng đoàn tuyển quân để mắt, vẫn mừng, trầm giọng dặn dò: "Càng đến lúc càng giữ vững, đừng chuyện bừa bãi."

 

Tào Lưu : "Em là thế nào còn ."

 

Trần Võ Văn cũng theo: "Cũng . Từ nhỏ em trọng, chương trình. vẫn chủ quan. Thường lúc , đủ thứ yêu ma quỷ quái đều thể nhảy ."

 

Chỉ tiêu tuyển quân quá ít. Mỗi năm, tổng những xuất sắc nhiều mặt loại một cách khó hiểu.

 

Trong điện thoại khó rõ, nhưng Tào Lưu hiểu: "Anh yên tâm. Có đằng , bình thường sẽ dại dột thế ."

 

Một huyện nhỏ, tương lai cũng chỉ ngần . Gần xa ai chẳng Trần Võ Văn giờ là sĩ quan quân đội?

 

Có thể phần lớn rõ cụ thể cấp bậc, nhưng ảnh hưởng việc khác khi nảy sinh ý đồ sẽ e dè vài phần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/my-nu-xuyen-den-thap-nien-70-viet-lai-nhan-sinh-xuyen-thu/chuong-29.html.]

 

"Anh cũng là nước xa cứu lửa gần. Em tự linh hoạt. Thực sự vấn đề thì lập tức tìm ." Thời gian chuyện hạn, Trần Võ Văn trao đổi thêm vài câu với em trai, gọi cha máy.

 

Trần Tông ít , tổng cộng đầy nửa phút đưa cho vợ.

 

Thường lúc , đề tài của Tào Thu Hoa xoay quanh con trai. , bà chỉ dặn dò vài câu, vui vẻ kể hết chuyện của cô bé.

 

Nghe điện thoại, biểu cảm của Trần Võ Văn càng lúc càng dịu dàng.

 

Thấy em gái đến, thực sự vui vẻ.

 

Vậy là ...

 

"... À suýt quên. Con bé Duật Duật nhận tiền mừng tuổi của con, trong lòng áy náy, chuyên tâm vẽ kiểu, may cho con một bộ quần áo, hôm qua mới gửi ." Trước khi cúp máy, Tào Thu Hoa vỗ trán, chuyện suýt quên.

 

"Con thiếu quần áo gì ? Trong quân đội đều phát. Vải vóc cứ giữ mà dùng." Lời , nhưng trong lòng Trần Võ Văn ấm áp khó tả, đôi giày da vặn đang , mặt lộ rõ vẻ đắc ý.

 

"Nhà thiếu vải. May cho con thì con mặc cho . Cô bé cân nhắc mấy ngày mới xong, mỏi mắt lắm."

 

Trần Võ Văn nhịn bật : "Em gái rốt cuộc hơn em trai."

 

Tào Thu Hoa kiêu hãnh: "Đương nhiên! Duật Duật thông minh khéo léo, tính tình thông suốt. Con bé còn may cho thằng Thiệu một bộ, giống hệt bộ của con. Nhận nhớ đưa cho nó, hiểu ?"

 

Khóe miệng Trần Võ Văn chợt kéo thẳng...

 

------------

 

Thời gian trôi quá nhanh.

 

Giữa tháng Tư.

 

Trần Lộng Mặc cảm thấy mới chớp mắt, tuyết trắng khắp trời thế bởi sắc xanh dạt dào.

 

Cả thôn, vùi suốt mùa đông, cùng mặt đất thức giấc.

 

Cày ruộng, gieo hạt, tưới nước, bón phân...

 

Ngày mùa vất vả, nhưng khuôn mặt đen nhẻm của đều nở nụ hạnh phúc, như thấy cảnh bội thu mùa thu.

 

Gia đình họ Trần đương nhiên cũng là một phần bận rộn trong đó.

 

Thầy giáo cho nghỉ nông, nên trường cho học sinh nghỉ nửa tháng.

 

Trần Lộng Mặc xuống ruộng, cả nhà lệnh cưỡng chế ở nhà chuẩn cơm nước.

 

Cơm nước cho bảy , mấy đàn ông ăn khỏe, dùng bếp củi nấu cũng việc nhẹ. Mỗi dọn dẹp xong, cũng gần trưa.

 

Hôm đó, chuẩn xong bữa trưa, cô khỏi bếp, bước lên hành lang lát ván gỗ dẫn cổng, hướng về phía thôn ngóng xem.

 

Không thấy bóng dáng Thu Hoa và , Trần Lộng Mặc quanh co trở về sân.

 

Được nhàn một chút, cô cũng nghỉ ngơi, cầm cây chổi tre đặt chuồng gà, quét sạch lá rụng trong sân.

 

Quét xong, vẫn thấy về, cô xổm mái hiên, ngắm nghía những nụ hoa hồng hôm nay lớn hơn hôm qua chút nào .

 

Cô vẫn nhớ lúc mới đến, nhị ca từng khi trời ấm, cây ăn quả trong vườn nở hoa .

 

Đẹp thì , nhưng khi tuyết tan xuân về, Trần Lộng Mặc mới phát hiện, trong khu vườn rộng lớn chỉ cây ăn quả và rau, mà còn trồng vài khóm hoa hồng.

 

Hoa ở mái hiên. Mẹ Thu Hoa bảo khi hoa nở, mở cửa sổ , hương thơm sẽ theo gió ùa .

 

Loading...