Mỹ nữ xuyên đến thập niên 70 viết lại nhân sinh [Xuyên thư ] - Chương 38

Cập nhật lúc: 2025-11-02 14:31:25
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trần Tông gật đầu tán thành: "Mẹ các con đúng!"

 

Tào Lưu / Trần Hoài / Trần Quân / Trần Nghĩa... Đồng loạt gật đầu.

 

"Con cũng kết hôn quá sớm, hiểu ?"

 

Ngay cả Trần Lộng Mặc, từng nghĩ đến chuyện kết hôn, cũng ngoan ngoãn gật đầu...

 

Buông lời "tàn nhẫn" xong, Tào Thu Hoa nhắc đến Trần Võ Văn: "Lão đại 30 tuổi vẫn lập gia đình, lo con dâu còn quá trẻ ...

 

Không lúc nào thằng nhóc đó mới cưới vợ.

 

Nó ở xa quá, với tới, bằng nhất định hỏi xem nó tật .

 

Chúng thúc ép nhưng cũng thể để nó lắc lư mãi thế..."

 

Trần Tông gật đầu: "Thu Hoa đúng!"

 

Trần Lộng Mặc...

 

Tào Lưu thì ngượng ngùng chỗ khác, cảm thấy với đại ca.

 

------------

 

Đơn vị 738.

 

Vừa thành nhiệm vụ hai tháng và trở về đơn vị, Trần Võ Văn đoàn trưởng cho nghỉ phép hai ngày.

 

Anh vốn định ngày mai sẽ đến cửa hàng bách hóa ở thành phố để mua quà gửi về nhà.

 

Trước đây khái niệm , chỉ nghĩ gửi tiền là .

 

giờ nhận vài món quà tâm ý từ em gái, Trần Võ Văn cảm thấy ấm lòng gửi vài thứ về cho gia đình, để bố và các em vui.

 

Mọi dự tính càng thêm kiên định khi nhận điện thoại của em trai bảo về nhà.

 

Lão nhị sắp nhập ngũ, mà cũng ba năm rưỡi về phép.

 

Nếu về một chuyến, chắc chắn sẽ đến mắng chửi.

 

Nghĩ đến gia đình, Trần Võ Văn toe, mở tủ quần áo định thử chiếc áo sơ mi em gái gửi.

 

Anh ít khi nghỉ phép, ngày thường mặc quân phục.

 

Hơn nữa dạo trời lạnh, mặc bên trong thật phí tay nghề khéo léo của em gái, nên để dành đến bây giờ.

 

khi lấy quần áo, ánh mắt lướt qua chiếc áo sơ mi giống hệt , Trần Võ Văn - đàn ông chính trực - hiếm hoi thấy ngượng.

 

Im lặng một lát, vờ như chuyện gì đóng tủ .

 

Không cho !!!

 

Cởi áo, bộ đồ mới.

 

Vừa cài xong cúc cuối cùng, kịp ngoài nhà vệ sinh để ngắm kỹ, thấy bạn đẩy cửa bước .

 

Không hiểu , Trần Võ Văn bỗng toe toét, ưỡn ngực, đắc ý : "Sao? Em gái tao cho đấy, nguyên bộ! Nhìn kiểu dáng , phối đồ , trai ?"

 

Sau khi nhập ngũ, Thiệu Tranh dần cận thị nhưng nặng.

 

Vừa xem tài liệu gấp, quên tháo kính.

 

Vốn định đến chúc mừng lão Trần sắp thăng chức đoàn trưởng, giờ thấy bạn khoe khoang, im lặng một chút, từ từ giơ tay bỏ kính túi, thả lỏng dựa ghế bạn, khiêm tốn : "Ngại quá, đeo kính, rõ."

 

Trần Võ Văn...

 

"Ầm!" Cánh cửa ký túc xá đơn đẩy mạnh, theo là một gã cao lớn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/my-nu-xuyen-den-thap-nien-70-viet-lai-nhan-sinh-xuyen-thu/chuong-38.html.]

Người đến là tam doanh trưởng, lúc như thấy Thiệu Tranh, mắt chỉ chăm chú Trần Võ Văn, sáng rực: "Trần phó đoàn! Cho mượn bộ quân trang."

 

Trần Võ Văn nhíu mày: "Ý gì?"

 

Tam doanh trưởng vội : "Trời ơi, vợ đoàn trưởng giới thiệu cho một đối tượng, cô đang ở nhà đoàn trưởng, đợi qua. đang lo sốt vó, quân trang kịp giặt. Mau cho mượn một bộ ."

 

Lý do tìm Trần phó đoàn mượn đương nhiên là vì hai dáng tương đồng.

 

Chuyện hôn nhân của cấp quan trọng, Trần Võ Văn cũng mừng cho , lập tức vung tay: "Tự chọn , đều treo trong tủ đấy."

 

"Hê hê! Đa tạ!"

 

Tam doanh trưởng kéo tủ quần áo, định với tay lấy quân phục, mắt chạm chiếc áo sơ mi xanh đen.

 

Vừa thấy bộ đồ Trần phó đoàn phẳng phiu và phong cách, nhưng thấy là đồ mới, đang mặc, nên tiện mở miệng.

 

Giờ một bộ giống hệt, tam doanh trưởng tự nhiên đổi hướng tay.

 

Anh lôi quần áo , mặt hớn hở múa may , cảm thấy vặn: "Trần phó đoàn, lấy bộ . Sao may hai bộ giống hệt thế? là ân nhân cứu mạng!"

 

Trần Võ Văn... Tiêu , thằng nhóc c.h.ế.t tiệt là mượn quân trang ?

 

Thiệu Tranh sững sờ, nhớ đến đôi giày, lập tức hiểu , mặt đen , nheo mắt .

 

Trần Võ Văn tê da đầu... Thật sự tiêu !

 

Trong ký túc xá đơn , giờ ba đàn ông cao lớn ngang .

 

Tam doanh trưởng Lữ Đào kẻ chậm hiểu, ấp úng phá vỡ bầu khí im lặng: "Sao... Sao thế?"

 

Nghe , Thiệu Tranh đưa mắt khỏi lão Trần đang ngượng, giơ tay lấy bộ quần áo thuộc về từ tay Lữ Đào.

 

Sau đó, đến tủ quần áo, ngoài dự đoán, lôi chiếc quần giống hệt.

 

Trong lòng thầm c.h.ử.i lão Trần là đồ chó, Thiệu Tranh quên giải thích với gã cao lớn đang ngơ ngác: "Bộ quần áo là của ."

 

Lữ Đào càng ngơ, thầm nghĩ hai thiết nhưng ngờ đến mức .

 

Quần áo treo cùng chỗ đành, còn mặc đồ giống hệt?

 

Suy nghĩ lan man, khỏi liên tưởng đến những chuyện kỳ quặc, hai với ánh mắt kỳ lạ.

 

Trần Võ Văn đang ngượng để ý, nhưng Thiệu Tranh thấy rõ vẻ nghi ngờ của Lữ Đào, bật : "Nghĩ gì đấy? Quần áo là em gái ."

 

Lữ Đào càng mơ hồ: "Hai còn em gái chung?"

 

Sao hai quan hệ họ hàng?

 

Trần Võ Văn lập tức phản đối: "Nói bậy! Đó là em gái ! Cùng huyết thống! Liên quan gì đến ?"

 

Thiệu Tranh gì, chỉ run run bộ quần áo đang ôm.

 

Trần Võ Văn... Nghẹn ức. C.h.ế.t tiệt... Muốn c.h.ử.i nhưng đuối lý.

 

May mà thằng nhóc còn giấu thứ khác...

 

Ý nghĩ thoáng qua, thấy lão Thiệu lục lọi trong phòng.

 

Trần Võ Văn mí mắt giật, vờ thản nhiên hỏi: "Cậu tìm gì thế?"

 

"Tìm xem đồ ch.ó còn giấu gì nữa."

 

Vừa dứt lời, Thiệu Tranh lôi từ ngăn tủ hai chiếc áo sơ mi cổ bẻ màu xanh.

 

Trần Võ Văn...

 

Thiệu Tranh quyết thôi, nhẩm tính bưu kiện Trần Võ Văn nhận gần đây, giơ tay: "Đưa đây!"

 

"Gì...?"

 

Loading...