Mỹ nữ xuyên đến thập niên 70 viết lại nhân sinh [Xuyên thư ] - Chương 44

Cập nhật lúc: 2025-11-03 06:55:05
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7plAJeJWjI

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Cố gắng mãi cũng dựng nổi.

 

Hoàn rằng hình tượng ‘đại ca trầm ’ mà cô cố gắng duy trì, trong mắt cô em gái, sụp đổ, Trần Võ Văn tỉnh táo ngay lập tức: “Vào nội thành . Các em ba ngày nghỉ ? Anh bạn ở bên đó, sẽ dẫn các em ăn ngon.”

 

Trường học nhường cho Ủy ban Cách mạng để tổ chức một cái gọi là ‘Đại hội động viên’, gần đây vài thầy cô đưa ‘phê bình’.

 

Trần Lộng Mặc hề thích những thứ đó, nhưng cũng đủ sức đổi, bởi ngay cả bản cô, cũng chỉ là một thành viên đang ‘chạy nạn’ mà thôi.

 

Mỗi thấy cảnh tượng t.h.ả.m thương của những đó, cô thầm cảm ơn Thiệu Tranh giúp đỡ.

 

Trần Lộng Mặc dám tưởng tượng, nếu cha cô cũng chịu đựng nỗi đau như , liệu cô thực sự thể ngoài cuộc .

 

Đó cũng là lý do mỗi khi gửi đồ cho cả, cô đều cẩn thận chuẩn một phần cho Thiệu Tranh – để tiết kiệm chi phí bưu điện.

 

Lại nghĩ đến sẽ nội thành, Trần Lộng Mặc đề nghị: “Vào thành phố tiện mua nguyên liệu hơn, em cũng may thêm ít quần áo cho Thiệu Tranh.

 

Khi nào đại ca trở về đơn vị, mang theo giúp em, đỡ phí bưu điện nữa.”

 

Trước mắt, cô còn nhỏ, đồ đắt tiền nhận, thời buổi cũng chẳng tìm những món quà đặc biệt, nên chỉ thể dốc sức công việc kim chỉ, ít nhiều cũng là tấm lòng.

 

Nghe , Trần Võ Văn sang : “Mẹ, thì sắp xếp cho con vài buổi xem mặt nữa , con sốt ruột kết hôn lắm .”

 

Anh nào thành phố ?

 

con trai đang đùa, nhưng Tào Thu Hoa mấy ngày nay sợ hãi vì phiền, vẫn kích động liền xua tay: “Cút! Cút! Cút!”

 

Hôm .

 

Tờ mờ sáng, năm chị em vác theo một túi nhỏ lên đường.

 

Giấy giới thiệu là tối qua ba Tông cầm đèn pin, mò đến nhà ông thư ký, đào ông thư ký già và con trai thứ ba dậy để vội.

 

Qua đó thể thấy, Trần Võ Văn – vẫn còn ‘thơm’ cách đây vài hôm – giờ đây vì một trận xem mặt mà hết ‘thơm’.

 

Tào Thu Hoa, lấy tính cách thẳng thắn ngày xưa, lo sợ biến cố, thậm chí còn chuẩn bữa sáng cho lũ trẻ, giận dữ xua tất cả khỏi nhà.

 

Kết quả là, mấy chị em đói rét, dậy thật sớm, lết đến quán cơm ở trấn để điểm tâm bữa sáng.

 

cả, Trần Lộng Mặc đầu tiên Thu Hoa giận dữ, nên cô cảm thấy buồn và cũng tủi .

 

Để nội thành, họ chuyển xe nhiều . Họ từ trấn lên huyện thành, từ huyện thành mới nội thành.

 

Quãng đường tổng cộng hai trăm cây , nhưng họ trải qua hai xe hỏng giữa đường, xuống đẩy xe.

 

Cuối cùng, đến ba giờ chiều họ mới chạy tới nội thành.

 

So với dự tính, họ chậm mất ba tiếng đồng hồ.

 

Vì thế, họ bỏ lỡ bữa trưa.

 

May mà chuyện kiểu cũng thường xảy .

 

Khi ăn sáng ở tiệm cơm quốc doanh, Trần Võ Văn mua sẵn một ít bánh bao để phòng khi cần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/my-nu-xuyen-den-thap-nien-70-viet-lai-nhan-sinh-xuyen-thu/chuong-44.html.]

 

"Duật Duật đói bụng ? Em ăn tạm chút gì đó lót , đến nhà khách nghỉ ngơi ?"

 

Thấy môi em gái khô, Trần Võ Văn mở bình nước và đưa cho cô.

 

Trần Lộng Mặc thực sự thấy khát nên cô đưa tay đón lấy: "Mình đến nhà khách ."

 

Tuy say xe, nhưng xe lắc lư cả ngày những con đường gập ghềnh, xóc nảy thời đó khiến cô thấy mệt mỏi.

 

Cô đang cần thẳng xuống nghỉ ngơi một lúc.

 

Nhận thấy cô em gái trông khỏe, Trần Võ Văn liền dẫn các em trai em gái thẳng đến nhà khách.

 

Nhà khách ở trung tâm thành phố, bao quanh bởi mấy nhà máy lớn.

 

Đó là một tòa nhà ba tầng hiếm hoi thời bấy giờ.

 

Trong khi đại ca và tam ca thủ tục nhận phòng, Trần Lộng Mặc và cặp song sinh chuyện ghế đợi ở gần đó.

 

"... Này, chuyện ? Chuyện về gia đình ông xưởng trưởng xưởng thép đó?"

 

Vì vụ t.a.i n.ạ.n xe đó, ba chị em đặc biệt nhạy cảm với mấy chữ "xưởng thép", nên theo phản xạ họ đưa mắt về phía đó.

 

Người chuyện là hai đàn ông trung niên xa họ.

 

Dù họ cố tình hạ giọng, nhưng giọng vẫn vang rõ đến tai Trần Lộng Mặc và các .

 

là chuyện tiểu công tử nhà ông đ.á.n.h mấy hôm ?"

 

"Suỵt... Gọi gì là tiểu công tử, sống nữa ?"

 

"Không , đừng lúc nào cũng hù dọa khác thế. Cứ như thì chả bao giờ sống nổi ngày nào yên ."

 

"Dù thì cẩn thận vẫn hơn."

 

"Được , . Không chuyện đó nữa. Cậu đang về chuyện con trai ông xưởng trưởng Khương đ.á.n.h ?"

 

"Cậu cũng ?"

 

"Ai mà chẳng ? Có gì lạ ? Chắc là đắc tội với ai ."

 

"Một đứa nhãi ranh thì thể đắc tội với ai? Tuy đến mức gãy tay gãy chân, nhưng cũng thê t.h.ả.m lắm, mặt sưng như cái đầu lợn ."

 

"Xì... Ai bảo nhất định là do đứa trẻ đắc tội ?"

 

"Thế là ?"

 

là, ông Khương Thành tuy là khéo xử thế, nhưng bà vợ ông thì khó lắm.

 

xa, ngay như nhà , trong thành cũng chút thể diện, thế mà thấy , mũi chĩa lên trời, hiểu còn tưởng bát cơm của là do bà bố thí cho đấy.

 

Thằng nhỏ đánh, phần lớn là do bà gây .

 

Ai chẳng bà Diêu Hồng Tú vốn chỉ cưng chiều con út..."

 

Loading...