Mỹ nữ xuyên đến thập niên 70 viết lại nhân sinh [Xuyên thư ] - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-11-02 14:24:49
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2B6nZJ3Kf8

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Cô sợ c.h.ế.t!

 

"Sao ? Duật Duật lo lắng trai thích con ? Con yên tâm, đừng thấy Võ Văn cao lớn thế, là một trai ."

 

Thấy con gái mặt mày căng thẳng, vẻ luyến tiếc sự sống, Quý Mạt vội vàng trấn an, trong lòng khỏi dâng lên chua xót.

 

Nếu cảnh cho phép, bà đương nhiên cũng nỡ để đứa con gái mới tỉnh táo một tuần, còn mơ hồ về thế giới, đến một cảnh xa lạ.

 

đó là chị Thu Hoa - bà vô cùng tín nhiệm, cô cũng vẫn xót xa.

 

... Không còn cách nào khác.

 

Trần Lộng Mặc đương nhiên sợ điều đó, cô sợ là bộ đếm ngược hai năm dẫn đến cái c.h.ế.t.

 

Dù cô tự nhận đầu óc linh hoạt, tính cách tự tìm đường c.h.ế.t, nhưng... vạn nhất cốt truyện thể nghịch chuyển thì ?

 

Nghĩ đến đây, Trần Lộng Mặc giật , chớp chớp đôi mắt phượng đen trắng rõ ràng, long lanh, vô cùng đáng thương, vùng vẫy: "Con... con quen Thu Hoa và... trai, con sợ, con ."

 

Trần Đức Mậu cúi xoa đầu con gái, an ủi: "Đừng sợ, bảo con một , để Tiểu Hồ ca đưa con ."

 

Quý Mạt cũng gật đầu: " , thật , chuyện với Chử Điện của con, nhờ cùng con ?"

 

... Đầu Trần Lộng Mặc càng đau hơn, ý cô .

 

Chắc chắn là rời , thái độ của các bậc trưởng bối thật quyết liệt.

 

Đối với một cô gái nhỏ mới 15 tuổi, từng cảnh đặc biệt như , việc đối xử cẩn thận cũng là điều bình thường.

 

, nhiều thử nghiệm kết quả, Trần Lộng Mặc đơn giản là từ bỏ ý định chống đối.

 

thì trận tai ương cũng còn kéo dài hai năm, nếu thực sự tránh khỏi thì lúc đó chạy trốn cũng muộn.

 

Tất nhiên, nếu đủ khả năng, cô hy vọng thể phản kích một trận, ngăn chặn nguy hiểm .

 

Trong lòng quyết định, khi tiễn cha rời khỏi phòng ngủ, Trần Lộng Mặc vội nghỉ ngơi mà mở gói hành lý nhỏ , kiểm tra những đồ vật bên trong.

 

Gói hành lý lớn, bên trong chiếc túi vải vá chằng vá đụp là một chiếc ví da nhỏ.

 

Trong chiếc ví nhỏ chứa đầy các loại phiếu định mức và hai mươi tờ tiền "Đại Đoàn Kết", cùng một cuốn sổ tiết kiệm kỳ hạn đề tên cô.

 

Nhìn con tiền tiết kiệm "khổng lồ" trong thời đại , Trần Lộng Mặc thấy lòng yên tâm hơn một chút, thêm chút tự tin để sinh tồn trong cảnh xa lạ, đồng thời cũng khỏi cảm động tình yêu vô tư mà cha dành cho con cái.

 

Phải nhỉ?

 

Có cha , thật là... bao.

 

chuẩn tinh thần sẽ đến vùng nông thôn phía Bắc nương nhờ Thu Hoa, Trần Lộng Mặc vẫn ngờ chuyện nhanh đến .

 

Sáng sớm hôm , trời còn sáng hẳn, cô rời giường báo rằng vé tàu sắp xếp xong, chiều nay 3 giờ, Tiểu Hồ sẽ đưa cô rời .

 

"Nhanh ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/my-nu-xuyen-den-thap-nien-70-viet-lai-nhan-sinh-xuyen-thu/chuong-5.html.]

 

Khi hết ngạc nhiên, cô gái với mái tóc dài rối bù như rong biển há hốc mồm, hỏi xem cha xác định địa điểm "cải tạo tư tưởng" , nhưng lời đến miệng nuốt , cô thể giải thích những tin tức từ .

 

Quý Mạt dậy sớm hơn con gái. Nói một cách nghiêm túc, vì nặng lòng lo âu, bà và chồng hầu như ngủ suốt đêm.

 

Chỉ khi đưa con gái rời , họ mới thể bình tĩnh đối mặt với cơn bão sắp tới.

 

những lời , bà với con gái, bà trêu đùa: "Bố già , ngủ ít thôi. Lại đây, để tết tóc cho con."

 

Mới 42 tuổi, già nơi nào?

 

Trần Lộng Mặc mím môi, cam chịu sự bất an trong lòng, lặng lẽ xuống ghế, để mặc những ngón tay luồn qua mái tóc .

 

"Đến nhà Thu Hoa chăm chỉ hơn, đừng kiêu kỳ quá, phụ giúp việc nhà, con hiểu ? Con là một thiếu nữ... Nếu ngoài bắt nạt, đừng ngại, cứ mách với Thu Hoa, bà chắc chắn sẽ bảo vệ con..."

 

Vừa lải nhải bên tai, nghĩ đến cuộc chia ly sắp tới, Trần Lộng Mặc tưởng sẽ xúc động nhiều.

 

hiểu , khi dặn dò càng nhiều, trong lòng cô dâng lên từng đợt bất an nhè nhẹ, lan tỏa thành nỗi cay đắng mênh mông.

 

Cô dần những cảm xúc chân thật hơn về những khó khăn sắp tới của cha .

 

Và cảm xúc cứ thế kéo dài cho đến khi cô lên xe, bánh xe từ từ lăn bánh, qua cửa kính xe, lời tạm biệt với đầy nước mắt và cha nghiêm nghị, đạt đến đỉnh điểm.

 

Cô bặm môi nghĩ, khi định, tìm cách liên lạc với cha !

 

gửi thêm vật phẩm cũng , ít nhất thể giúp họ sống hơn một chút.

 

Nghĩ đến đó, Trần Lộng Mặc lén sờ vòng eo, chạm một chồng vật cứng quen thuộc khá dày, mới yên tâm.

 

Ở đó bộ tiền mặt cô mang theo, khâu trong lớp áo lót.

 

------------

 

Tỉnh H.

 

Đơn vị 738.

 

Trần Võ Văn với khuôn mặt đen sì đẩy mạnh cánh cửa văn phòng.

 

"Sầm!" Sau một tiếng vang lớn, bóng cao lớn cuốn theo lạnh và sương tuyết, như một cơn gió mạnh ùa .

 

Khi trong văn phòng, đôi lông mày kiếm đen sậm của càng nhíu chặt, giọng thô bạo: "Tại ở văn phòng ?"

 

Thiệu Tranh bỏ qua vẻ mặt giận dữ của , vẫy vẫy tập tài liệu trong tay, khóe môi đẽ nở nụ : "Kế hoạch huấn luyện quân sự năm lập xong, đoàn trưởng bảo mang đến thảo luận với . Nếu chỗ nào cần đổi thì với ổng. Còn , ? Giận dữ thế? Ai cho ăn t.h.u.ố.c s.ú.n.g ?"

 

"Đừng đùa với tao."

 

Lúc tâm trạng Trần Võ Văn , tâm trạng đùa cợt.

 

Anh với cánh tay dài túm lấy tập tài liệu ném lên bàn, phịch xuống ghế, vắt chân chữ ngữ, vung tay đuổi khách: "Cút nhanh ."

 

Thiệu Tranh kết giao với nhiều năm, đây là đầu tiên thấy như , rõ ràng là xảy chuyện lớn. Anh thèm để ý thái độ hung hăng của bạn, chỉ nhíu mày hỏi: "Rốt cuộc chuyện gì ?"

 

Loading...