Mỹ nữ xuyên đến thập niên 70 viết lại nhân sinh [Xuyên thư ] - Chương 51

Cập nhật lúc: 2025-11-03 06:55:12
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2g34BBhjFr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trần Lộng Mặc còn kịp thanh minh rằng quần áo may sẵn khó tìm bộ ưng ý, thì Trần Quân nhanh miệng mách: "Đừng quần áo, em định mua cho nó mấy cái nơ buộc tóc màu hồng nó còn chịu. Nhà thiếu tiền , Lục nó chỉ là quá tiết kiệm thôi."

 

Rất tán thành lời em trai, Trần Võ Văn lập tức thò tay túi: "Có hết tiền ? Anh đây vẫn còn, đủ thì còn tiền của lão Thiệu nữa."

 

Trần Lộng Mặc vội vàng giữ tay . Cô đống vải chất đầy giường, thực sự hiểu gu thẩm mỹ của các là thế nào.

 

Như thế mà gọi là tiết kiệm ?

 

Hơn nữa, việc dùng nơ buộc tóc màu hồng là vì cô thấy nó trẻ con. Kiếp ai 27-28 tuổi còn dùng dây thun màu đỏ nữa?

 

ở thời đại mà những món đồ màu đỏ chói coi là thời thượng , giải thích cũng rõ, nên Trần Lộng Mặc chọn cách sang chuyện khác: "Em chỉ thích vải thôi, thích tự tay may đồ... À, cả, ngày mai chúng về nhà ?"

 

Trần Võ Văn chỉ thấy câu đầu, như đang suy nghĩ gì hỏi: "Em thích vải ?"

 

Trần Lộng Mặc gật đầu lia lịa: "Vâng, em thích vải, thích quần áo may sẵn." Vì , thực sự do cô tiết kiệm.

 

Thấy em gái tỏ chán ghét như , so với tam ca xem sắc mặt hơn, Trần Võ Văn gật đầu: "Anh hiểu ."

 

Anh hiểu cái gì cơ chứ?

 

------------

 

Hai ngày tiếp theo.

 

Trần Võ Văn dẫn các em trai em gái khắp các danh lam thắng cảnh trong nội thành.

 

Thực thời điểm cũng chẳng chỗ nào giải trí đặc biệt, nhưng với mấy quanh năm sống ở một ngôi làng nhỏ miền núi, nội thành vẫn sức hút, ngay cả Trần Lộng Mặc cũng chơi vui.

 

Thế nhưng, niềm vui còn dừng ở đó.

 

Ngay khi Trần Lộng Mặc sắp quên mất chủ đề mua vải hai hôm , cô đại ca đưa thẳng đến kho chứa vải (tỳ vết) của nhà máy dệt.

 

Trần Lộng Mặc từng Thu Hoa nhắc đến vải , nhưng phần lớn kịp lưu thông thị trường, công nhân trong nhà máy xử lý nội bộ .

 

một phần nhỏ chuyển đến Cung Tiêu Xã thì cũng căn bản tới lượt dân thường bên ngoài mua.

 

Đây cũng là lý do tại thời buổi , nhân viên bán hàng ở Cung Tiêu Xã địa vị như .

 

Trần Lộng Mặc ngờ cơ hội như , , cô còn may mắn hơn, cô trực tiếp đến tận nhà máy để chọn lựa.

 

Cũng lúc , cô mới , xưởng trưởng nhà máy dệt chính là cha của bạn cả.

 

Người thanh niên tên Vương Đại Quân xuất ngũ nhiều năm, hiện đang phụ trách quản lý mảng vải .

 

Ban đầu, Trần Lộng Mặc còn ngại ngùng, chỉ dám chọn một cuộn nhỏ, sợ khó cho Vương Đại Quân.

 

Cuối cùng, chính thấy , tự tay lựa chọn giúp.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/my-nu-xuyen-den-thap-nien-70-viet-lai-nhan-sinh-xuyen-thu/chuong-51.html.]

Theo lời Vương Đại Quân, nguyên liệu cũng xử lý thanh lý, bán cho ai thì đối với nhà máy cũng khác biệt.

 

Câu chỉ ngốc mới tin, Trần Lộng Mặc rõ, vải là thứ mà nhiều mua cũng .

 

bán với giá như khác, thì đó cũng là một ân tình lớn.

 

Đến cuối cùng, Vương Đại Quân và đại ca cùng tay, lấy tới hai ba chục cuộn.

 

Cuộn nhỏ nhất dài vài mét, cuộn lớn nhất hai ba chục mét. Ở thời đại mà việc mua vải tính bằng thước , đống vải chất thành đống, Trần Lộng Mặc đột nhiên cảm giác như trúng .

 

Này... mang về đến bao giờ mới hết?

Với , họ mang về nổi chứ?

 

Nỗi lo lắng của Trần Lộng Mặc trong mắt những còn căn bản đáng kể.

 

Bởi vì khi xong việc, Trần Võ Văn thậm chí chuẩn sẵn cả xe .

 

Đó là một chiếc xe tải nhỏ của đại đội vận tải.

 

chỉ chở đống vải, mà còn chở luôn cả mấy chị em họ về tận thôn Sơn Thuận.

 

Người lái xe cũng là bạn của cả, chính xác thì từng là lính quyền .

 

Khi xuất ngũ, chính Trần Võ Văn nhờ quan hệ xếp cho ở đại đội vận tải.

 

Giờ rõ ràng là thêm lương, nhưng tít cả mắt, vui mừng khôn xiết.

 

Trần Lộng Mặc nghĩ, tình bạn chiến đấu quả là một thứ tình cảm kỳ diệu.

 

------------

 

Nói là ba ngày, nhưng thực tế tính cả lẫn về, ước chừng bốn ngày.

 

Vừa về đến nhà, Trần Lộng Mặc còn kịp kể cho Thu Hoa cặn kẽ nguồn gốc đống vải và chuyện ở Biện gia, thì thấy bà lên tiếng : "Lão đại, trưa nay tiểu Thiệu gọi điện, chuyện gì, chỉ bảo đợi con về thì gọi cho nó."

 

Trần Võ Văn nhíu mày, đoán xem lão Thiệu gọi điện việc gì, chạy sân: "Mẹ, con Ủy ban Thôn một chút."

 

Tào Thu Hoa đang xem xét đống vải chất trong nhà chính, cũng ngẩng đầu lên: "Đi ."

 

Người khỏi, động tác tay bà chậm rãi dừng .

 

"Mẹ Thu Hoa?" Trần Lộng Mặc lo lắng gọi bà.

 

Tào Thu Hoa sang với cháu gái: "Không ."

 

Nói , bà còn véo má cô bé, giả vờ trách: "Đồ nhóc con mà lo chuyện lớn."

 

Rồi bà sang cặp song sinh và ba: "Lão tứ, lão ngũ, hai đứa thông báo với mấy nhà của ông Thư ký, bảo là vải về, đến lấy mà chia. Lão tam sang nhà bác Sơn Căn gọi ba con về ăn cơm tối."

 

Loading...