Mỹ nữ xuyên đến thập niên 70 viết lại nhân sinh [Xuyên thư ] - Chương 54

Cập nhật lúc: 2025-11-03 06:55:15
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2B6nZJ3Kf8

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Cuối cùng, vẫn là Trần Tông dàn xếp: "Chuyện thể nóng vội. Đợi Đức Mậu và em dâu ở biên cương định , ít nhất cũng hai mươi ngày. Lúc đó tùy theo ý của hai vợ chồng họ và Duật Duật. Hơn nữa, dù thế nào cũng đợi con gái thi xong trung học, lấy bằng nghiệp cấp hai."

 

------------

 

Trong phòng ngủ chính.

 

Tào Thu Hoa giường trằn trọc mãi ngủ , giống hệt như năm ngoái khi tin cháu gái sắp về.

 

Chỉ điều lúc đó là xúc động và mong chờ, còn hôm nay là phiền muộn và bất đắc dĩ.

 

Nghĩ đến cô con gái mềm yếu, hiểu chuyện sắp rời xa , mà một thể là nhiều năm, bà bực bội lật .

 

"Không ngủ ?" Thấy vợ nửa tiếng vẫn cựa quậy, Trần Tông nghiêng hỏi.

 

"... Trong lòng bực."

 

Biết vợ đang bực vì chuyện gì, đàn ông giơ tay định kéo bà lòng, thì Tào Thu Hoa bỗng bật dậy.

 

"Làm gì thế?"

 

Tào Thu Hoa vuốt ve mái tóc mặt, xuống mép giường xỏ giày: " ngủ với Duật Duật."

 

Nói , bà thèm quan tâm phản ứng của chồng, thẳng đến tủ quần áo, ôm một chiếc chăn mỏng rời khỏi phòng ngủ.

 

Từ khi các con lớn, bao giờ ngủ một , Trần Tông ngơ ngác giường.

 

Nhìn bóng lưng của vợ chẳng ngoảnh , như thể quên ông, ông chìm sự nghi ngờ sâu sắc.

 

Vậy là... chiếc chăn bông tri kỷ hôm nay bắt đầu thất sủng ?

 

Không đúng, đến mức thất sủng nhưng lạnh dần .

 

------------

 

Những ngày tiếp theo.

 

Không ai nhắc chuyện Trần Lộng Mặc rời .

 

Cuộc sống cũng trở nhịp độ bình thường.

 

Đi học thì học, đồng thì đồng.

 

Điều duy nhất đổi, lẽ là cơn sốt may quần áo nổi lên trong thôn.

 

Thôn Sơn Thuận ít dân, nhiều đất, sống dựa núi nên điều kiện trong thôn chung khá hơn nhiều so với các thôn bên.

 

trong cả thôn, nhà xe đạp máy khâu - những món đồ giá trị - vẫn nhiều.

 

Đây, khi ông Thư ký và mấy cán bộ thôn bán hết vải và giao tiền ngày hôm , mấy bà thiết với Tào Thu Hoa đến mượn máy khâu.

 

Họ cũng mượn , hoặc là mang vài quả trứng gà, hoặc xách vài con cá nhỏ bắt sông, hoặc mang ít rau quả mới hái trong vườn nhà, trực tiếp mang đồ ăn đến tận nhà.

 

Thức ăn trong nhà gần như các bà bao trọn.

 

Sự náo nhiệt kéo dài gần nửa tháng, thời gian cũng trong bận rộn mà nhanh chóng tiến đến đầu tháng Sáu.

 

Mọi cùng với núi non, đồng ruộng áo mùa hè.

 

Cùng lúc đó, thời gian đại ca Trần Võ Văn rời cũng đến.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/my-nu-xuyen-den-thap-nien-70-viet-lai-nhan-sinh-xuyen-thu/chuong-54.html.]

Hôm nay là thứ Bảy, cả nhà quây quần ăn cơm trưa, Trần Võ Văn liền thông báo quyết định sẽ trở về đơn vị ngày .

 

Mọi chuẩn tâm lý, nên xúc động quá mức.

 

Đặc biệt là Tào Thu Hoa, con trai về đơn vị sẽ xem mặt, bà còn buồn vì chia ly, mà trực tiếp hỏi: "Mua vé ?"

 

Trần Võ Văn lắc đầu: "Đến ga mua cũng ."

 

"Vậy mua chỗ ?"

 

Trần Võ Văn : "Không thành vấn đề, chỗ nào cũng , cũng xong."

 

Dù về nhà mất ba ngày, nhưng quãng đường tàu hỏa chỉ mất nửa ngày, còn các loại xe khác, nên căn bản cần mua vé tàu .

 

Nghe , Tào Thu Hoa dù nhíu mày, nhưng cũng rối thêm chuyện : "Chuyện xem mặt thì con tự để ý lấy. Thành công thì nhất, cô gái ưu tú như , cưới là phúc khí nhà ... Nhỡ thích con, thì cũng đừng mất mặt , hiểu ? Con từ nhỏ tính khí , tức giận là nhăn nhó..."

 

Trần Võ Văn giữa tiếng khúc khích của các em, bất đắc dĩ lau mặt: "Mẹ, con năm nay 30 tuổi , 3 tuổi. Chuyện đó từ bao nhiêu năm ?"

 

Tào Thu Hoa liếc mắt : "Con mới 29 ?"

 

Trần Võ Văn...

 

Buổi trưa nghỉ ngơi xong, các trai đồng từ sáng sớm nên rủ rừng.

 

Trần Lộng Mặc thực cũng theo, nhưng hôm nay ba Tông và đại ca định dẫn ba, tư và năm sâu trong rừng, thậm chí mang theo cả súng, nên đương nhiên thể dẫn theo cô.

 

Mấy trai thậm chí còn sợ em gái nũng, phá quấy, nên khi gặp ánh mắt cô, họ chỉ vài tiếng chạy mất.

 

Chỉ một lát , trong nhà chỉ còn Trần Lộng Mặc và Thu Hoa.

 

Tào Thu Hoa dệt vải, còn Trần Lộng Mặc - hoạt động giải trí gì, thậm chí bài tập - đành bắt đầu may quần áo.

 

, may quần áo cô coi như một hoạt động giải trí để g.i.ế.c thời gian.

 

Nghĩ đến đó, tâm trạng Trần Lộng Mặc vui lắm, cô dậm chân mạnh bàn đạp máy khâu.

 

Có lẽ vì chân núi cây cối rậm rạp, hoặc lẽ cái nóng chói chang của mùa hè thực sự đến.

 

Trần Lộng Mặc thích khí hậu ấm áp như bây giờ.

 

Đặc biệt là các còn giúp cô kê máy khâu hiên cửa sổ.

 

Cửa sổ mở rộng, ánh nắng chan hòa và hương thơm của hoa cỏ bao trùm lấy .

 

Dần dà, nó xoa dịu sự bồn chồn trong lòng cô.

 

------------

 

Đang lúc hai con chuyện vui vẻ, bên ngoài vang lên giọng quen thuộc của lâu: "Lục ! Lục ! Mau, mau đây! Đi điện thoại với !"

 

Vừa dứt lời, Trần Lộng Mặc kéo từ ghế dậy.

 

Nhìn Tư, Trần Lộng Mặc cố bắt kịp bước chân , ngơ ngác hỏi: "Ai gọi..."

 

Nói nửa câu, cô chợt nhận , mừng rỡ reo lên: "Là bố em ?"

 

" ! Vừa bác Nhị Căn gọi bọn . Bố và đại ca bọn họ điện thoại , em nhanh lên một chút."

 

Tào Thu Hoa, theo và khóa cửa, bước nhanh hơn, vỗ tay con trai đang nắm đúng chỗ, tự dắt con gái, quát: "Hấp tấp ! Không thấy tay Duật Duật đỏ hết ?"

 

Vốn ấm ức, Trần Quân gãi đầu, vết đỏ cánh tay em gái, ấp úng: "Duật Duật, đau ? Anh... cố ý."

 

Loading...