Mỹ nữ xuyên đến thập niên 70 viết lại nhân sinh [Xuyên thư ] - Chương 60

Cập nhật lúc: 2025-11-03 14:14:07
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Vừa bước trong thôn, cô thấy từ xa tiếng reo hò vui đùa ầm ĩ của lũ trẻ.

 

Trần Lộng Mặc tò mò chớp mắt, ngẩng đầu Tư bên hỏi: "Mỗi khi thanh niên trí thức mới đến thôn, lũ trẻ cũng vui thế ?"

 

Trần Quân, ngày nào cũng vui vẻ trong thôn, ha hả: "Làm gì chuyện đó? Sáng nhà bác Xuân Mai hôm nay hái táo, chắc là vì chuyện đó đó."

 

Có câu thành ngữ: "Mười lăm tháng Bảy táo đỏ vòng, mười lăm tháng Tám táo rụng cành."

 

Trần Lộng Mặc chợt nhớ , tính bây giờ đúng là thời điểm thích hợp để ăn táo.

 

"... Trong thôn ít nhà trồng táo, nhưng ngọt nhất thì vẫn là nhà bác Xuân Mai. Mỗi năm hái táo đều mèo con đến phụ nhặt, đó mỗi đứa trẻ đều chia một hai cân táo, vui lắm! Hồi và thằng Tư học tiểu học cũng đến, cây táo nhà bác Xuân Mai nhiều năm lắm ..."

 

Anh Năm kể chuyện sinh động, hình ảnh trong đầu hiện lên rõ mồn một.

 

, khi ngang qua nhà bác Xuân Mai, Trần Lộng Mặc nhịn tò mò thêm vài .

 

Cô định chỉ liếc , ngờ thò đầu chạm mắt một bé gái đang chạy đuổi theo quả táo.

 

Nhận đến, cô bé lập tức sáng mắt: "Chị Duật Duật!"

 

Câu thốt , chỉ những đứa trẻ đang nhặt táo còn , mà ngay cả bác Xuân Mai đang cầm gậy tre gõ cây táo cũng ngạc nhiên : "Ôi giời, đúng là cô nhóc nhà ! Mau đây, lấy ít táo về ăn, ngọt lắm."

 

Trần Lộng Mặc cũng ngại ngùng, bước chân cổng, chào : "Anh Tư táo nhà bác Xuân Mai là ngọt nhất, cháu xin phép ăn nhiều vài quả nhé."

 

Câu bác Xuân Mai thích , bà để cô bé nhặt, mà trực tiếp chỉ cái thúng, sang sảng: "Đến đó mà chọn , quả nào càng đỏ càng ngọt."

 

Sau khi phát kẹo cho lũ trẻ, Trần Lộng Mặc mới nhặt mấy quả đỏ, tùy tay chà xát c.ắ.n một miếng.

 

Không chỉ ngọt, mà còn giòn.

 

Thấy cô bé tít mắt vì vị ngọt, bác Xuân Mai bảo hai song sinh lấy thêm: "... Đừng khách sáo với bác, dù các cháu đến, bác cũng định mang ít sang cho chị Thu Hoa. Bánh táo chị ngon lắm."

 

Cuối cùng, ba em về với hơn mười cân táo đỏ.

 

Theo lời bác Xuân Mai, khi nào bánh táo xong, mang cho bác hai cân là .

 

Ra khỏi nhà bác Xuân Mai, ba em tiếp tục hướng đến Ủy ban Thôn.

 

Trần Lộng Mặc ăn liền hơn chục quả táo, theo thói quen với tay lấy thêm thì Trần Nghĩa tránh túi tay : "Ăn nhiều quá ."

 

Trần Quân gật đầu: " , quả táo to, ăn nhiều quá chướng bụng."

 

"......"

 

------------

 

Khi Trần Lộng Mặc và mấy đến Ủy ban Thôn, kịp thấy các hộ dân đang hào hứng bàn tán điều gì đó.

 

Lắng một lúc, họ mới hiểu , hóa trong nhóm thanh niên trí thức mới đến , mang theo máy ảnh.

 

Thời buổi chụp ảnh hiệu ảnh quốc doanh ở huyện.

 

Nhiều cả đời chụp nổi một tấm.

 

Có thể tưởng tượng, máy ảnh là thứ hiếm đến mức nào, đặc biệt là loại mang nhãn hiệu Hải Âu cầm tay.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/my-nu-xuyen-den-thap-nien-70-viet-lai-nhan-sinh-xuyen-thu/chuong-60.html.]

Trần Nghĩa ôn tồn : "Là một thông minh."

 

Trần Lộng Mặc đồng tình gật đầu: "Như chắc chắn sẽ nhiều bác sẵn sàng tạm thời tiếp nhận thanh niên trí thức."

 

Trần Quân, mấy hứng thú với máy ảnh, em gái: "Muốn qua xem ?"

 

"Đi thôi, đến thì xem."

 

Dù tò mò, ba em cũng chen lên phía , mà chỉ bên ngoài đám đông, bàn tán xôn xao.

 

Dù chủ đề chủ yếu xoay quanh chiếc máy ảnh, nhưng vài phút cũng đủ để Trần Lộng Mặc rút những thông tin hữu ích.

 

Nhóm thanh niên trí thức đều đến từ Thượng Hải.

 

Hai nữ, bốn nam.

 

Cô dành phần lớn sự chú ý cho mấy đàn ông.

 

Họ còn trẻ, lớn tuổi nhất cũng chỉ mới hai mươi, vẻ ngoài quá nổi bật.

 

lẽ do nuôi dưỡng trong khí hậu thành phố lớn, màu da của họ rõ ràng trắng trẻo hơn vài bậc so với dân làng thôn Sơn Thuận.

 

Hơn nữa, họ ăn mặc chỉn chu: áo sơ mi trắng, quần lính.

 

Dù đang hòa nhập với dân làng vì chiếc máy ảnh, vẫn thể thấy sự khác biệt.

 

Trần Lộng Mặc đảo mắt dấu vết lượt mấy , cuối cùng dừng đàn ông đang cầm máy ảnh giải thích cách sử dụng cho dân làng.

 

Không hiểu , đàn ông vẻ ngoài thành thật , cô một cảm giác.

 

Chính là !

 

Trong nguyên tác, cô gái nhỏ tỉnh táo chính là mùa đông năm đó, hại c.h.ế.t trong núi.

 

Thời buổi , tội cưỡng bức nặng, huống hồ còn liên quan đến mạng .

 

Trong bản án, công tố viên cho rằng chỉ là thấy sắc khởi tâm, ý định g.i.ế.c .

 

Theo nhận thức của , một đứa ngốc, là một cô ngốc xinh gia đình chăm chút, dù cưỡng h.i.ế.p cũng hiểu chuyện gì xảy , càng kể .

 

Biết còn tính thường xuyên đến với cô.

 

Xét cho cùng, dù ngốc nhưng xinh thì vẫn là xinh , là đàn ông bình thường đều sẽ nảy sinh ý nghĩ.

 

Vốn tưởng thể dễ dàng đạt .

 

Không ngờ nhà họ Trần canh giữ quá chặt, đợi mấy tháng mới tìm cơ hội đưa cô núi.

 

Khi thực sự tay, cô ngốc giãy giụa, lóc t.h.ả.m thiết, cho cởi quần áo.

 

Hắn sợ thu hút khác, trong hoảng loạn chỉ bịt miệng cô ngốc.

 

Cô càng giãy giụa, càng dùng sức, đến khi tỉnh trí thì vô tình bóp c.h.ế.t...

 

Nhớ đến đây, Trần Lộng Mặc hít một thật sâu, nắm c.h.ặ.t t.a.y trong túi.

 

thể tưởng tượng , với một cô gái, đó là một chuyện khủng khiếp đến nhường nào.

 

Loading...