Mỹ nữ xuyên đến thập niên 70 viết lại nhân sinh [Xuyên thư ] - Chương 63

Cập nhật lúc: 2025-11-03 14:14:10
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/20nO7NqoaW

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Anh về phía tiểu Lưu, lính hậu cần đang trực.

 

Lưu Chí nháy mắt hiểu ý: "Đoàn trưởng rời ba phút , là về nhà ăn cơm, dặn gọi , ngờ đến ."

 

Nghe , nghĩ đến vợ bạn phát hiện thai, việc bạn lo lắng cũng bình thường, Thiệu Tranh phiền đôi vợ chồng trẻ lúc .

 

Đang định vẫy tay rời , điện thoại bàn việc reo.

 

Thiệu Tranh gần bàn, thuận tay nhấc máy, sững vài giây chợt nhận : "Em là Nghĩa, em trai thứ năm của lão Trần?"

 

Đầu dây bên , Trần Nghĩa đáp: "Dạ, Thiệu Tranh ca, là em đây. Đại ca em ở đó ?"

 

"Anh về khu gia đình , lão Trần về nhà phụ chị dâu em. Có chuyện gì ? Cần gọi điện ?"

 

Mấy năm , Thiệu Tranh từng cùng đại ca đến nhà chơi, hơn nữa mấy năm nay liên lạc dứt, quan hệ chẳng khác gì em trong nhà.

 

Trần Nghĩa đương nhiên phiền đại ca khi đang bận chăm vợ mới mang thai, cũng xem Thiệu Tranh là ngoài, trực tiếp kể chuyện gặp Lưu Khải hôm nay.

 

Rồi giải thích: "Thiệu Tranh ca, thể là em nghĩ quá, nhưng vụ năm ngoái thực sự ám ảnh. Nếu Duật Duật nhanh trí, suýt nữa thương . Nên em tránh khỏi suy nghĩ nhiều, cảm thấy cần điều tra về cái tên Lưu Khải đó."

 

Thiệu Tranh chuyện Duật Duật năm ngoái, đừng Trần Võ Văn mặt đen mấy ngày, ngay cả cũng tức giận.

 

Không ngờ mới vài tháng gặp chuyện đáng lo ngại như .

 

Không ... cô bé tính tình mềm mại dọa ?

 

Nghĩ đến đó, đàn ông vốn ôn hòa, sắc mặt dần trở nên sắc bén, trầm giọng : "Hãy tin trực giác của . Thường thì trực giác thể giúp em tránh nguy hiểm. Em . Em đưa thông tin của đó cho , nhờ bạn ở Thượng Hải điều tra. Nếu vấn đề gì, em cứ xin họ và bồi thường thích đáng. Nếu thực sự vấn đề, thì cuộc điện thoại của chúng ý nghĩa."

 

Trần Nghĩa nhẹ nhõm thở : "Em cũng nghĩ ."

 

Người thường "vô tri vô uý" ( thì sợ).

 

Trước khi gặp Lưu Khải, sự tồn tại của vẫn là nỗi ám ảnh sâu nhất của Trần Lộng Mặc.

 

khi thực sự đối mặt, cô bỗng thấy nỗi sợ hãi và ám ảnh ngày thật quá mức cần thiết.

 

Chẳng trách cô dám liều lĩnh như , bởi tên tội phạm g.i.ế.c tàn ác trong nguyên tác, khi đến thôn Sơn Thuận, ngày nào cũng công việc đồng áng cực khổ nhất.

 

Trần Lộng Mặc từ xa hai .

 

Mấy ngày qua, Lưu Khải những mất hết thể diện ban đầu, còn bẩn thỉu, xa xa ngửi thấy mùi hôi hám khó chịu.

 

Nói nhỉ, thật đáng giận, nhưng cũng thật khó để cảm thấy sợ hãi.

 

hỏi tại ông Thư ký cố tình hành hạ , nhưng đoán ông cụ hẳn nhận điều gì đó.

 

Xét cho cùng, đây ông đối xử với thanh niên trí thức dù nhiệt tình, nhưng cũng cố ý khó.

 

Tất nhiên, Trần Lộng Mặc cũng cảnh hiện tại của Lưu Khải mà thương hại , giảm bớt cảnh giác với .

 

Cô chỉ đang chờ đợi, chờ ngày tên ác ma giấu mặt lộ nguyên hình.

 

"Lại đồng nữa? Không bảo con đừng ?" Nghe thấy tiếng động trong sân, Tào Thu Hoa thò đầu từ cửa sổ bếp, thấy con gái nhỏ nhắn lẽo đẽo theo chồng, bất đắc dĩ trách móc.

 

Nói xong, bà còn trừng mắt chồng, trách ông ngăn cản.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/my-nu-xuyen-den-thap-nien-70-viet-lai-nhan-sinh-xuyen-thu/chuong-63.html.]

Cũng mà cấm con gái ngoài.

 

Trước đây bà còn mong, nhưng gần đây nắng gắt, da con gái mỏng manh quá, dễ cháy nắng lắm.

 

Hơn nữa, những việc đồng áng như bón phân, nhổ cỏ, trừ sâu, tưới nước... việc nào cũng chẳng cần đến một cô gái nhỏ.

 

Trần Tông vợ trừng mắt cũng giận, chỉ hiền lành, xách nông cụ nhà kho.

 

"Con thực sự đồng giúp ba Tông mà, ba cho." Trần Lộng Mặc lẩm bẩm hai câu , mang giỏ tre đến cửa sổ, đưa cho Thu Hoa xem thu hoạch buổi sáng: "Đều là các bác trong thôn cho cả."

 

"Ồ, mùa nhỉ?" Đầu thu là mùa trái cây chín rộ, giỏ tre nhỏ đầy ắp nào đào, nào hai chùm nho, nào mấy quả cà chua còn xanh.

 

"Không , đều là các bác cho hết. Bác cho một quả, cô cho một chùm, nếu giỏ cháu nhỏ thì còn nhiều hơn... À, xem, con còn cắm mấy bông hoa dại giỏ, ?"

 

"Ha ha... Đẹp, con gái khéo tay, gì cũng ... Đưa cho con quả hồng to nhất cùng , trưa nay cắt lát trộn đường ăn."

 

"Dạ, con rửa sạch bằng nước giếng đưa ."

 

"......"

 

------------

 

Cùng lúc đó.

 

So với khí ấm áp, dễ chịu ở nhà họ Trần chân núi, Lưu Khải - thành nhiệm vụ Đại đội trưởng giao, kiệt sức - lảo đảo trở về nhà Đại Sơn.

 

Thấy bước , bố Đại Sơn là Trần Quý ngốc nghếch đón: "Thanh niên trí thức Lưu về , chỉ chờ ăn cơm đấy."

 

Nghe , Lưu Khải đói mờ mắt liền về phía bàn ăn.

 

Quả nhiên, ngoài dự đoán, bàn ngoài bát 'cháo' loãng đến mức soi thấy bóng, chỉ bánh ngô đen sì và một đĩa dưa muối.

 

Thực bánh nhỏ, cũng đủ no bụng, với nhiều nhà là bữa ăn thịnh soạn.

 

so với cuộc sống đây của Lưu Khải thì thể so sánh.

 

Đặc biệt một tuần ở thôn Sơn Thuận, bữa nào cũng chỉ hai món .

 

Đừng thịt, ngay cả dầu ăn cũng thấy, một đĩa dưa chuột muối là may.

 

Lưu Khải là thông minh, mấy ngày nay đủ để nhận cả làng đang cố tình khó .

 

Và cũng đại khái hiểu lý do.

 

Phải , hối hận.

 

Không hối hận vì nảy sinh ý đồ - đàn bà như chẳng để câu đàn ông?

 

Anh hối hận vì cẩn thận để lộ tâm ý vẻ của Trần Lộng Mặc, dẫn đến tình cảnh hiện tại.

 

Tất nhiên, ngoài hối hận, còn là phẫn nộ.

 

Phẫn nộ lũ dân quê mùa nơi thôn dã khỉ ho cò gáy.

 

Phẫn nộ cả làng một bình thường, chỉ vì một câu thử mà xem như trâu ngựa.

 

Chẳng họ thông qua cách để cảnh cáo, khuất phục , khiến dám nghĩ ngợi đến cô gái tên Trần Lộng Mặc ?

 

Loading...