Với cấp bậc của Trần Đức Mậu, vốn thể đặt vé giường .
Đáng tiếc cảnh hiện tại đặc biệt, thể là đang trốn tránh hoạn nạn.
Giường gì đó đừng nghĩ đến, vé cứng giản dị chớp mắt mới là t.h.u.ố.c giữ mạng.
Nói cách khác, hành trình năm ngày sáu đêm, Trần Lộng Mặc và Tiểu Hồ sẽ suốt đến tỉnh H.
Khó khăn lắm mới chen đến chỗ của , chân dẫm sưng, cô gái nhỏ khi cảm nhận độ cứng của ghế, càng thấy ngột ngạt.
Cô luôn nghĩ chịu khổ, thời đại học nghỉ hè, để tích cóp thêm chút tiền, một ngày ba công cũng thấy .
lúc , đoàn tàu chật cứng , ngay cả giá để hành lý đầu cũng vài hành khách trèo lên, lòng cô nặng trĩu như đè đá.
Trần Lộng Mặc càng thêm mơ hồ về cuộc sống tương lai.
Đây mới là thập niên 70 chân thực ?
Ra ngoài cần giấy tờ tùy , tàu như chạy nạn...
Như , điểm đến của cô, thôn Sơn Thuận, tỉnh H, sẽ là hình dáng gì?
"Quýt! Quýt ngon ngọt! Một hào một cân!"
Tiếng rao ngoài cửa sổ bất ngờ kéo Trần Lộng Mặc trở về từ những suy nghĩ lan man.
Cô theo hướng âm thanh ngoài cửa sổ, phát hiện xa một phụ nữ trung niên đang đẩy xe cút kít, rao, ít xúm .
Không ... thời đại cho phép buôn bán tự do ?
"Duật Duật, ăn quýt ? Muốn ăn mua vài cân."
Tiểu Hồ mặc thường phục, khi sắp xếp hành lý xong, đưa cho cô gái nhỏ hai bình nước quân dụng.
Trần Lộng Mặc treo bình nước lên lưng ghế.
Cô tham ăn, cũng phiền khác, nhưng... mùi khó chịu lan tỏa trong khí thật sự...
Lại nghĩ đến ở trong cảnh năm sáu ngày: "... Ăn ạ, cảm ơn Tiểu Hồ."
"Sao khách sáo với ? Anh ngay đây, em trông chỗ , đừng để khác chiếm nhé?"
Trần Lộng Mặc gật đầu: "Em , Tiểu Hồ."
Tiểu Hồ bước vài bước, vẫn yên tâm dặn dò thêm một câu: "Cũng đừng chuyện với lạ."
Hắn theo thủ trưởng sáu bảy năm, cũng coi như chứng kiến cô bé lớn lên, nên rõ tình trạng đây của cô.
Hắn thực sự sợ cô bé ngây thơ, chút kinh nghiệm xã hội nào, sẽ lừa gạt.
"Dạ." Trần Lộng Mặc ngoan ngoãn gật đầu.
Nói xong, cô còn bắt chước biểu cảm của Tiểu Hồ ca, dịch chỗ .
Quay , cô đặt túi đồ ăn lớn lên chỗ cạnh cửa sổ của , ngăn luôn những ánh mắt trộm chỗ trống gần đó.
Làm xong việc, cô bé ngẩng đầu lên, đàn ông đang kinh ngạc với một biểu cảm yếu ớt khác thường.
Nhìn cô bé yếu đuối, tự gánh vác nổi như , ai còn nỡ hổ mà tranh chỗ với cô chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/my-nu-xuyen-den-thap-nien-70-viet-lai-nhan-sinh-xuyen-thu/chuong-7.html.]
Nhường chỗ là thể nhường , năm ngày sáu đêm tàu lẽ nào suốt ? Cô Bồ Tát.
Cũng thể nhường chỗ của Tiểu Hồ ...
------------
Quả quýt ngọt lắm, ăn chua lạnh, hương vị chắc chắn sánh bằng hai hộp quýt hộp trong túi.
chua cái của chua, ít nhất nó cũng xua tan ít sự buồn nôn trong lồng ngực.
Cô bé cũng vứt vỏ quýt, mà dùng khăn tay gói , nhét trong khăn quàng cổ.
"Làm gì thế?" Tiểu Hồ cô bé lăn xả một cách kỳ lạ.
Nghe , Trần Lộng Mặc tiện thẳng là ghét mùi hôi trong xe, chỉ đưa tay lấy vỏ quýt từ tay Tiểu Hồ ca, lấy khăn của gói đưa cho , ý bảo để trong cổ áo.
Tiểu Hồ theo, lập tức cảm nhận hương thơm thanh khiết của vỏ quýt quanh mũi.
Tuy thể che mùi hôi nồng nặc trong toa tàu, nhưng cũng tác dụng đáng kể.
Nếu giống cô bé , trực tiếp vùi mặt khăn quàng cổ, hiệu quả chắc chắn còn hơn.
Không thể , cô nhóc thông minh. Tiểu Hồ nheo mắt , giơ ngón tay cái khen với cô.
Trần Lộng Mặc khen, mắt híp thành đường cong, định lấy thêm một quả quýt bóc vỏ thì tầm mắt bất ngờ chạm một đôi mắt đầy khát khao.
Đó là một đàn ông trung niên, trông tuổi tác cũng khác cha cô là Trần Đức Mậu là mấy.
Da dẻ trắng trẻo, phong độ, hẳn cũng là địa vị.
lúc quần áo nhếch nhác, môi khô nứt nẻ, đến một chỗ tử tế cũng , co ro ở lối nhỏ, toát lên vẻ uể oải và c.h.ế.t lặng.
Chỉ đôi mắt dù mệt mỏi nhưng vẫn khát khao chằm chằm quả quýt đầu gối Tiểu Hồ ca.
Tiểu Hồ rõ ràng cũng thấy, nghĩ gì, trầm mặc một lúc trực tiếp móc từ trong túi hai quả quýt đưa qua.
Người đàn ông trung niên rõ ràng ngờ tới cảnh , nhất thời sửng sốt.
một đàn ông ăn mặc chỉnh tề bên cạnh vẫy tay , giọng cao ngạo: "Đồng chí nhỏ, , vị là một phần tử lao động cải tạo, là nhân viên áp giải . Tốt nhất các bạn nên tránh xa một chút, như xứng ăn thứ như ."
Lời , tia sáng cuối cùng trong mắt đàn ông trung niên cũng tắt lịm.
Ôm đầu gối, từ từ cúi gằm xuống, như cuộn tròn thành một quả bóng, về phía nữa.
Những gần đó thấy thế, đều như tránh tà, lộ rõ vẻ ghê tởm.
Còn Trần Lộng Mặc đang cúi đầu bóc quýt, từ từ mím chặt môi, nghĩ đến cha cũng liên lụy trong cuộc thanh trừng chính trị, động tác tay vô thức dừng .
Tiếng còi tàu vang lên.
Tốc độ tàu dần tăng lên, loảng xoảng loảng xoảng rời khỏi thành phố N rộng lớn như .
Trần Lộng Mặc nghiêng đầu, lặng lẽ ngắm cảnh vật ngừng lùi bên ngoài cửa sổ, cảm nhận tờ tiền dày cộp chuẩn sẵn ở thắt lưng, áp lực trong lòng n.g.ự.c khiến cô gần như nghẹt thở.
Có ... cha cô cũng đang trải qua sự đối xử như ?
Nghĩ đến đó, cô dấu vết liếc đàn ông trung niên vẫn cúi đầu , dần nắm chặt tay.
------------